Liễu Dung Nghiên tiễn Phương Miên về sau đó thì quay trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Có một chiếc chuông gió với những vỏ sò tinh xảo đẹp mắt được treo trước cửa sổ.
Mỗi khi gió lạnh thổi qua sẽ vang lên những âm thanh trong trẻo và vui tai.
Hương hoa nhung tuyết ngoài ban công nhẹ nhàng len lỏi qua kẽ cửa lọt vào trong phòng hòa cùng tiếng sóng vỗ làm lòng người thư thái, thoát ly khỏi sự căng thẳng của một ngày dài mệt mỏi.
Rời xa căn phòng này hơn một tuần, nói không nhớ là nói dối.
Nơi này được anh trang trí rất hợp ý cô, trên trần nhà còn có những ánh sáng xanh với nhiều hình thù nho nhỏ.
Mặc dù đã về nhà nhưng cô vẫn không thể nào chợp mắt nổi.
Trong lòng cô đang tồn tại hai luồng suy nghĩ không ngừng đối chọi với nhau.
Liệu có phải cuộc hôn nhân này đã giam giữ trái tim và tình yêu thật sự của anh hay không?
Hai người không có tình cảm với nhau, có lẽ trong thâm tâm anh vẫn còn tồn tại vị trí cho mối tình đầu.
Cô không nên cố chấp giữ lấy nó, phải không?
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân đang đến gần rồi dừng trước cửa phòng của cô.
Liễu Dung Nghiên tưởng là thím Trần có việc gì cần nhờ giúp liền gọi thử: "Thím Trần, có chuyện gì sao ạ?"
Không ai trả lời, cũng không có tiếng gõ cửa phòng.
Cô nghĩ chắc mình vẫn chưa khỏi hẳn nên nghe nhầm.
Không nghĩ nhiều nữa, cô tắt đèn rồi nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Nằm trên giường một lúc lâu vẫn không tài nào đi vào giấc ngủ được.
Liễu Dung Nghiên vén chăn, đứng dậy để xuống lầu rót nước.
Vừa mở cửa ra, cánh cửa dường như đụng phải một thứ gì đó.
Liễu Dung Nghiên ngỡ ngàng khi thấy Phó Liên Ngạo ngồi trước cửa phòng mình.
Phó Liên Ngạo chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia sợ sệt.
Anh đứng lên, ôm chầm lấy cô, vùi mặt vào chiếc cổ trắng ngần tinh tế.
Liễu Dung Nghiên ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt từ trên người của anh.
Một giây sau, người đàn ông cao lớn trong lòng cô hơi run rẩy, thấp giọng nói:
"Vợ ơi, anh sợ...!"
Cún con đã không làm thì thôi nhưng một khi làm nũng lại khiến người ta không thể không mềm lòng.
Liễu Dung Nghiên thở dài, cầm tay anh dắt vào phòng.
Phó Liên Ngạo ngồi trên giường của cô mà vẫn còn không buông cô ra.
Anh cứ như vậy cúi đầu, đặt cằm lên vai cô, nhiệt độ cơ thể từ từ tỏa ra trở nên dịu dàng, luyến tiếc.
Liễu Dung Nghiên xoa đầu anh rồi lại vỗ nhẹ lưng anh, hành động cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.
Một lúc sau không còn thấy anh run rẩy nữa, cô cụp mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"
Người đàn ông "nhỏ bé" trên vai hơi nhếch miệng, không rõ đang mang cảm xúc gì, trong mắt lại hiện lên chút đắc ý và vui vẻ.
Tuy nhiên, giọng điệu lúc nói ra đáng thương vô cùng: "Lúc chiều anh vừa xem phim ma, anh...! anh sợ...!không ngủ được."
"Vợ cho anh ngủ ở đây, có được không?"
Liễu Dung Nghiên vừa xót vừa buồn cười, thật sự không ngờ đến người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường còn có một bộ mặt đáng yêu như vậy.
Cô chần chừ một chút rồi sờ lên mái tóc đen của anh, giống như người bạn gái đang dỗ dành người yêu.
"Không sao, anh đừng sợ! Em sẽ bảo vệ anh mà."
Phó Liên Ngạo cảm thấy mất mặt cực kì.
Anh đâu cần cô gái nhỏ bảo