Đêm hôm nay, Phó Liên Ngạo không đến bệnh viện thăm cô mà lái xe về thẳng Vân Cảnh Viên.
Người giúp việc thấy anh thì vội xếp thành hai hàng dài ở hai bên, cung kính cúi đầu.
Thím Trần đi theo sau anh, nói: "Cậu chủ, cô chủ đang ở trong phòng ạ."
Bước chân Phó Liên Ngạo hơi khựng lại, sau đó không nói gì mà tiếp tục bước đi.
Anh bước ngang qua phòng của hai người, đi thẳng đến thư phòng.
Ánh mắt không tự chủ liếc nhìn cánh cửa gỗ đang hé mở một khoảng nhỏ.
Mọi người cảm thấy Phó Liên Ngạo dường như có chút bất thường.
Trước đây, cho dù có khó gần cỡ nào, anh cũng sẽ không biểu hiện ra sự xa cách và thờ ơ đến thế này.
Hơn nữa, vì sao anh lại không hỏi han gì tới tình hình của cô chủ? Mặc dù thắc mắc nhưng họ cũng không dám làm liều mà hỏi anh, sợ sẽ chọc cho anh tức giận.
Liễu Dung Nghiên ngồi trước bàn trang điểm, chải chuốt mái tóc thật cẩn thận.
Cô mặc chiếc váy ngủ màu tím nhạt làm nổi bật nước da trắng nõn và dáng người mảnh khảnh.
Cô mở cửa phòng, đi về phía hành lang bên trái, dừng chân trước cửa thư phòng.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền ra tiếng nói lịch sự mà xa cách: "Vào đi."
Ngay khi Liễu Dung Nghiên bước vào, khuôn mặt vốn đang thả lỏng của anh trở nên lạnh lùng và vô cùng khó chịu.
Anh day day mi tâm, không cho cô nổi một ánh mắt.
Tầm nhìn của anh rơi vào cuốn sách trên bàn, nhưng suy nghĩ lại lạc vào dòng biển miên man vô tận: "Cô vào đây làm gì?"
"Liên Ngạo, tối nay trời sẽ mưa.
Em sợ."
Ngón tay đang lật sách của anh thoáng cứng lại, khớp xương trắng bệch lộ ra.
Yết hầu trượt xuống một cái, đột nhiên cười: "Liên quan gì đến tôi? Liễu Dung Nghiên, cô bày ra bộ dạng yếu ớt đó với tôi làm gì?"
Liễu Dung Nghiên cố nén nước mắt, cô tiến đến gần anh hơn một chút.
Tự an ủi bản thân có lẽ anh chỉ là đang giận dỗi gì đó mà thôi.
Cô nắm lấy vạt áo sơ mi của anh, thanh âm khẽ khàng, dè dặt: "Anh đừng lạnh lùng với em như vậy."
Em thật sự rất khổ sở.
Trái tim cũng rất đau.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua như ăn mòn lý trí lẫn tâm hồn của cô.
Bầu trời không có những vì sao xinh đẹp lấp lánh, chỉ có những đám mây âm u che khuất đi ánh sáng yếu ớt của mặt trăng.
Mưa rơi mang theo tiếng sấm chớp đùng đùng.
Thân thể cô hơi run lên, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt áo anh không buông.
Phó Liên Ngạo rũ mắt, dùng lực đẩy nhẹ cô ra.
Cuối cùng, mặt không biểu cảm lạnh nhạt nói với cô: "Liễu Dung Nghiên, tôi đã nói rõ ràng như thế, cô vẫn không hiểu sao?"
Liễu Dung Nghiên lấy hết can đảm ôm lấy thắt eo của anh, khuôn mặt vùi sâu vào ngực anh, kìm nén không để tiếng nức nở phát ra.
"Em không muốn ly hôn."
Phó Liên Ngạo ngước mắt nhìn lên trần nhà, bàn tay đặt hai bên hông siết chặt.
Giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô: "Cô thật sự khiến người khác cực kỳ chán ghét."
Cô lặng người đi một lúc, rốt cuộc cũng chịu buông tay.
Liễu Dung Nghiên cúi gằm mặt, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Hai chân cô đứng không vững, khuỵu xuống nền nhà.
Anh thật sự chẳng để tâm một chút gì đến cô.
Cô khóc, anh không dỗ dành cô nữa.
Cô tiến lên một bước, anh lại vô tình đẩy cô ra xa.
Liễu Dung Nghiên nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói nặng nề, nghẹn ngào cất lên: "Em sẽ không ly hôn."
Phó Liên Ngạo cười như không cười, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, lời nói nhẹ bẫng như nước lại tàn nhẫn như mũi dao: "Tôi nên cảm thấy cô ngu ngốc hay đáng thương đây? Liễu Dung Nghiên, cô cho rằng tôi yêu cô thật sao? Đứa ngốc cũng không ngây thơ như cô đâu."
Cô muốn phản bác, muốn nói rằng không phải cô tự mình đa tình.
Ai cũng nhìn thấy anh thật sự yêu cô, vì sao anh lại không thừa nhận?
Hay là đúng như anh nói, cô