Trời đêm đổ cơn mưa to dữ dội, cây cối bên ngoài đung đưa theo chiều gió, đập vào ô cửa sổ tạo nên những tiếng động ghê rợn và đáng sợ.
Từng tia sét cùng tiếng sấm rền vang tựa như muốn làm rung chuyển cả mặt đất.
Liễu Dung Nghiên co mình nằm trên giường lớn, tấm chăn mỏng màu đen cuộn tròn cả người cô lại.
Mỗi lần sét đánh xuống, cơ thể cô theo bản năng run lên dữ dội.
Những ký ức đau thương thuở nhỏ ùa về.
Cái chết của anh trai, máu và nước mắt của chị gái, bàn tay dơ bẩn của những kẻ đeo mặt nạ kia động vào người cô.
Chị gái hy sinh thân mình đem cô thoát ra bên ngoài.
Cuối cùng lại bỏ mạng ở nơi lạnh lẽo đó.
Mưa rơi không ngớt đến tận một giờ sáng, bầu trời lại quay về trạng thái yên tĩnh và thanh bình vốn có của nó.
Liễu Dung Nghiên cũng từ từ thiếp đi.
Then chốt cửa chậm rãi chuyển động, khuôn mặt người đàn ông xuất hiện đằng sau cánh cửa gỗ.
Anh rũ mắt nhìn tấm lưng cô độc, đáng thương của cô.
Ngón tay anh cuộn lại, trái tim thắt lên từng hồi.
Cô gái không có cảm giác an toàn, hai mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Phó Liên Ngạo chầm chậm bước đến, ngồi xổm trước mặt cô.
Anh vươn tay vén những sợi tóc của cô sang hai bên tai.
Ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt của cô.
Vành mắt anh đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, anh cố nén nỗi đau đớn trong tâm hồn, khàn giọng nói với cô: "Nghiên Nghiên, anh không kiên trì nổi nữa rồi."
Mỗi lần muốn đến gần cô một chút, từng câu chữ trong lời nói của linh hồn kia lại vang vọng đến.
Anh không thể để cô tiếp tục yêu anh được, không thể để anh trở thành chấp niệm của cô.
Suy nghĩ của anh không phải của anh, sớm muộn gì bàn tay này cũng sẽ làm hại đến cô gái anh yêu.
Cô nên hận anh, nên tránh xa anh, xem anh là kẻ thù không đội trời chung.
Chỉ cần cô kí vào đơn ly hôn, bọn họ mãi mãi sẽ trở thành đường thẳng song song.
Không còn tình yêu, cũng không còn mưu toan lợi ích về sau.
Phó Liên Ngạo đã dùng bao nhiêu thuốc an thần chỉ để bản thân ngủ một giấc.
Sau đó trấn tĩnh lại, lại dựng nên một bức tường kiên cố ngăn chặn nước mắt của cô.
Nhưng anh không thể, nghĩ đến cô sợ hãi, hoảng sợ, ngay cả trong giấc ngủ cũng bất an, lo lắng.
Từ tận tâm khảm anh lại đau nhức không yên.
"Nghiên Nghiên, từ bỏ thôi.
Xin em đừng đến gần anh nữa..."
"Chúng ta...!kết thúc được rồi."
Đột nhiên, Liễu Dung Nghiên mở mắt ra, lấy hết can đảm ôm chặt cổ anh không buông.
Giọng nói của cô rất khẽ, rất nhỏ, thậm chí còn mang theo giọng mũi nồng đậm: "Liên Ngạo, anh đừng đi...!"
Phó Liên Ngạo cắn răng đẩy cô ra, ánh mắt dịu dàng, đau thương lúc nãy được thay bằng sự lạnh nhạt đến tận xương tủy.
"Ai cho phép cô động vào tôi?"
Liễu Dung Nghiên không tỏ ra sợ hãi trước sự hung dữ của anh.
Cô đứng dậy, bắt lấy cánh tay anh, đôi mắt đầy nước mắt, thanh âm mềm mại: "Liên Ngạo, có phải anh bị thương ở đâu không? Hay là có bệnh gì muốn giấu em?"
"Liên Ngạo, em là vợ của anh.
Anh đừng nói dối em, được không anh?"
Bị thương ở đâu sao?
Là ngực trái, là con tim, mỗi tế bào trong cơ thể của anh đều bị tàn phá nặng nề.
Nước mắt của cô ăn mòn lý trí của anh, lời nói của cô phá hủy từng lớp mặt nạ anh dày công chuẩn bị.
"Dung Nghiên, tôi không yêu cô.
Thật sự đấy, xin cô đừng làm khó tôi nữa."
Ngữ điệu của anh rất quả quyết, lúc nói ra cũng thẳng thắn đối diện với đôi mắt dò xét của cô.
Sự tin tưởng và hy vọng trong nháy mắt bị đánh vỡ hoàn toàn.
Cô thả tay anh ra, thu mình ngồi vào một góc.
Không khóc cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Đáy mắt cô nhuốm một màu bi thương não nề, trống rỗng lại phức tạp.
Phó Liên Ngạo vươn tay ra, nhưng chợt nhớ ra mục đích của bản thân, cánh tay dừng giữa không trung rồi thu lại.
Lần này, thật sự đặt dấu chấm hết cho cả hai người bọn họ rồi.
Phó Liên Ngạo như bốc hơi khỏi cuộc sống của Liễu Dung Nghiên.
Suốt một tháng trời, cô không nhìn thấy anh, anh cũng không