Hai người vẫn theo thói quen thường ngày đến siêu thị mua thực phẩm.
Điều không ngờ nhất chính là sự xuất hiện của đứa cháu trai mà Liễu Dung Nghiên yêu thương nhất.
Cậu thiếu niên ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi tách trà hoa cúc tỏa khói ngào ngạt.
Dựa vào vẻ bề ngoài ước chừng chỉ khoảng mười sáu tuổi, nhưng toàn thân toát ra loại khí chất nguy hiểm bức người.
Khuôn mặt cậu không có nét trẻ con thân thiện, thay vào đó là sự sắc sảo và lạnh nhạt toát ra từ xương tủy.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo hờ hững như viên ngọc thượng đẳng kia.
Liễu Dung Nghiên chỉ vừa mới đặt một bước chân vào nhà, cậu đã phát giác ra, đôi mắt sáng ngời nhìn cô: “Chị!”
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã chạy đến ôm lấy cánh tay cô.
“Nghiêm Vũ, sao em lại ở đây?”
Liễu Nghiêm Vũ dĩ nhiên nhận ra sự có mặt của một người xa lạ, cậu nép sát vào người cô, thấp giọng trả lời: “Em vừa mới xuống máy bay.
Nhớ chị ạ!”
Thiếu niên trước mắt chính là con trai út của Liễu Thừa An.
Hiện tại cậu đang là game thủ nổi tiếng hàng đầu cả nước với vô số chiến tích khiến bao người mơ ước, ngưỡng mộ.
Vào ngày cưới của Liễu Dung Nghiên, cậu đang tham gia trận thi đấu thế giới nên không thể dự lễ cưới.
Sau đó, việc tập luyện ở câu lạc bộ gần như chiếm hết thời gian trong một ngày.
Đây là lần đầu tiên Liễu Nghiêm Vũ gặp mặt anh rể của mình.
Và dĩ nhiên, như tâm lý của bao người em vợ khác, cậu không thích Phó Liên Ngạo.
Mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc trong gian phòng khách khiến cho ai nấy đều lấy làm sợ hãi.
Tình huống không ổn lắm thì phải.
Hình như cậu em vợ này không có chút cảm tình nào với anh rể của mình.
Thái độ của anh vẫn luôn rất ôn hòa còn cậu thì vẫn thờ ơ không kiêng nể gì.
“Nghe nói anh từng có mối tình bảy năm với một người phụ nữ?” Giọng điệu của cậu mang theo sự chất vấn và ghét bỏ rõ ràng.
Cũng không hề giấu giếm mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Phó Liên Ngạo là người khá giỏi tiết chế, biết cách để hành xử sao cho đúng và phải phép.
Trên thương trường trải qua biết bao nhiêu chuyện, sao có thể chấp nhặt với một đứa trẻ chưa trưởng thành? Hơn nữa còn là em trai của vợ anh.
Phó Liên Ngạo nhấp một ngụm trà, gật đầu, đáp: “Phải!”
“Anh nghĩ mình xứng với chị gái của tôi sao?”
“Nghiêm Vũ, không được nói như vậy!” Liễu Dung Nghiên không nhịn được phải nhắc nhở cậu.
Tính cách của cậu, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Tuy khá dễ gần nhưng thực chất đều là gai nhọn.
Ngoại trừ gia đình và bạn bè thân thiết, bất kỳ ai đến gần cậu chắc chắn sẽ bị cứa đến toàn thân chảy máu.
Phó Liên Ngạo không tỏ ra khó chịu hay tức giận, cười dịu dàng nắm chặt tay cô, bình tĩnh nhìn cậu: “Đối với anh, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không xứng với Nghiên Nghiên.”
Được rồi, xem như anh giỏi đối phó!
Liễu Nghiêm Vũ vẫn không chịu để yên, nét buồn bực thể hiện rõ qua vẻ mặt, hành động và ánh mắt.
Cậu nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên eo chị gái mình, bĩu môi, sắc mặt sa sầm: “Tay của anh.
Cái tay đó mau rời khỏi người chị gái tôi!”
Cậu nhóc giống như một chú nhím