“Chị, Phó Liên Ngạo có đối xử tốt với chị không?”
Mặc dù đã được cô kể rõ mọi chuyện nhưng cậu vẫn không thể nào tin tưởng được tình yêu của anh dành cho chị của mình.
Dù sao thì sau khi kết hôn với anh, chị gái của cậu đã phải nhập viện tận ba lần.
Trong đó có đến hai lần là vì chuyện cá nhân và gia đình của anh.
Điều này đối với một người cuồng chị gái như cậu thì thật sự không chấp nhận được.
Liễu Dung Nghiên nhẹ nhàng nói: “Chị tin trên đời này, đối với anh ấy không có gì quan trọng hơn chị.”
“Bao gồm cả tài sản của anh ta?”
“Ừm.”
“Chị, chị không thể tin người đến vậy được!”
Liễu Dung Nghiên lấy một xấp tài liệu đặt lên bàn, sờ đầu cậu thiếu niên như cái cách mà rất lâu về trước cô đã từng làm với cậu, dịu dàng và đầy yêu thương.
Cậu không phải là người thích nói chuyện, cũng không quá bướng bỉnh.
Chỉ là trong một số trường hợp liên quan đến chị gái thì lại không khống chế được mà lo nghĩ xa vời.
Thấy tệp tài liệu được đưa tới, cậu không nghĩ ngợi mở nó ra xem.
Kết quả, nội dung trong đó làm Liễu Nghiêm Vũ suýt chút thì bị sặc nước.
Hai mắt cậu trừng lớn, hết nhìn cô lại nhìn tờ giấy trên tay, dụi dụi mắt.
Liễu Nghiêm Vũ nuốt nước bọt, mãi mới thốt lên một câu: “Anh ta… vậy mà chuẩn bị di chúc để lại hết tài sản cho chị?”
“Phải.”
Trời ạ!
Số tài sản bao gồm cổ phần, bất động sản, các chuỗi nhà hàng và khách sạn 5 sao, tổng cộng ít nhất phải lên đến cả ngàn tỉ đó!
Phó Liên Ngạo thật sự bằng lòng đem hết mọi thứ cho chị gái của cậu sao?
Liễu Dung Nghiên lấy lại xấp tài liệu, trìu mến nhìn cậu, hạ giọng hỏi: “Như thế này đã đủ để em tin anh ấy chưa?”
Cậu thiếu niên lặng im, mím môi không nói lời nào.
Tâm trạng quá mức hỗn loạn và phức tạp, thậm chí còn nghi ngờ suy nghĩ của bản thân.
Nghi ngờ quan điểm và ý kiến của mình là điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhưng trong trường hợp này, quả thực chính cậu cũng không xác định được bản thân có nên tin tưởng vào người anh rể này không.
Tiếng gọi từ phòng bếp gọi vọng ra, là giọng của Phó Liên Ngạo.
“Nghiên Nghiên, Nghiêm Vũ, vào ăn cơm thôi!”.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Lúc hai người vào phòng bếp, Phó Liên Ngạo vẫn đang mang chiếc tạp dề, tay cầm muôi múc canh, cẩn thận trang trí từng món ăn trên đ ĩa.
Bữa tối hôm nay Phó Liên Ngạo chuẩn bị sáu món, Liễu Nghiêm Vũ nhận ra tất cả đều là những món mà chị gái cậu thích nhất.
Đột nhiên cậu cảm thấy người anh rể này thật ra cũng không quá đáng ghét, khá giống với hình mẫu của ba và anh trai cậu.
Đều là người đàn ông của gia đình.
Trên bàn ăn khá yên tĩnh, chỉ là anh từ đầu đến cuối không hề động đũa, mải mê ngắm nhìn Liễu Dung Nghiên.
Thỉnh thoảng, anh lại vươn tay vén những sợi tóc mai che mất phía trước sang hai bên tai giúp cô.
Mỗi lần như thế, cô gái nhỏ sẽ quay sang nhìn anh, ánh mắt sáng ngời như sao, nở nụ cười ngọt như mật.
Chàng trai độc thân phía đối diện: …
Thật sự không xem đứa em như cậu ra gì luôn hả?
“Hai người có thể để ý đến cảm nhận của em một chút được không?”
Đến lúc này, cặp trai gái mới nhìn sang cậu thiếu niên phía bên kia bàn ăn.
Khuôn mặt cậu sa sầm, biểu hiện sự khó chịu một cách rõ ràng.
Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn Phó Liên Ngạo không mấy thiện cảm, có thể nói là đầy chán ghét.
Liễu Dung Nghiên bật cười, gắp vào chén của cậu một miếng cá đã được nhặt sạch xương, cô nói: “Món cá em thích