Liễu Dung Nghiên lê thân xác nặng nề, ướt sũng vì tuyết tan quay trở về nhà.
Cảnh vật nơi đây, mỗi thứ đều khiến cô nhớ về nỗi ám ảnh trong cơn ác mộng hàng đêm, về vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra ở vách núi.
Phương Miên nhìn thấy cô thì rùng mình kinh hãi, bàn chân của cô be bét máu.
Từng bước đi của cô lại in lên mặt đất giấu chân đỏ tươi.
Cô ấy lập tức chạy đến, đỡ lấy thân thể đang ngã khuỵu xuống nền đất của cô.
Cả người cô gái trong lòng lạnh buốt, nước da nhợt nhạt tái xanh.
Phương Miên chưa từng khóc, nhưng thử hỏi ai nhìn thấy người mà mình xem như chị em gặp phải chuyện này lại không đau lòng cho được.
“Mình rõ ràng đã nhìn thấy… người đàn ông đó ở trong bức ảnh kia…”
“Miên Miên… không phải ảo giác đâu… thật sự là người ấy mà…”
Phương Miên mím chặt môi, không nói nên lời.
Cô ấy đặt tay lên vai Liễu Dung Nghiên, nhẹ nhàng vuốt v e trấn an, nhưng cũng không kiềm chế được sự run rẩy từ tận đáy lòng: “Nghiên Nghiên, cậu đừng như vậy…” Phương Miên rũ mắt, hai mắt rưng rưng, nhỏ giọng nói: “Nghiên Nghiên, nên thoát ra rồi.”
Đầu óc Liễu Dung Nghiên hoàn toàn trống rỗng, chìm trong sự hoảng hốt và sợ hãi tột cùng.
Giống như vực thẳm giam cầm trái tim con người, khí lạnh tràn vào phổi dẫn đến hít thở không thông.
Trong bóng tối, người đàn ông rũ mắt nhìn cô, móng tay ghim chặt vào da thịt đến nỗi bật máu.
Con ngươi vốn thâm trầm nay càng xa cách, tăm tối hơn bao giờ hết.
Liễu Dung Nghiên nhìn chằm chằm về hướng đó.
Cô bất chợt đứng dậy, đẩy Phương Miên ra, thân thể lảo đảo yếu ớt chạy về phía trước.
Mà người đàn ông ấy dường như cũng phát hiện ra.
Anh nhanh chóng đẩy xe lăn đi, tốc độ gần như đạt đến đỉnh điểm.
Anh sợ cô nhìn thấy anh lúc này, càng sợ hãi thái độ khi cô biết được rằng anh đã trở thành kẻ tàn phế.
Cô bé của anh không thể bị anh làm liên lụy, càng không thể vì anh mà lỡ dở tương lai.
Vết thương ở chân càng lúc càng nặng, chảy máu không ngừng.
Nhưng Liễu Dung Nghiên không hề quan tâ m đến nó, cô chỉ biết chạy, chạy thật nhanh.
Bởi vì chỉ chậm một giây thôi, cô sẽ không bao giờ có thể gặp được anh nữa.
Phương Miên không thể ngờ rằng cô vẫn còn sức lực để đẩy mình ra xa nên nhất thời chưa thể phản ứng kịp.
Khoảnh khắc Phương Miên hoàn hồn lại, tiếng còi xe đinh tai vang lên không ngừng, như đang cảnh báo, thúc giục, vội vã.
Lồ ng ngực Phương Miên phập phồng không thôi, trái tim như muốn rớt ra ngoài.
Vừa ngẩng đầu lên, âm thanh phanh gấp của chiếc xe bán tải vọng đến cùng với đó là những lời bàn tán xôn xao của người đi đường.
Phương Miên chết lặng nhìn vũng máu tươi đỏ lòm chảy xuống từng giọt từ cơ thể của Liễu Dung Nghiên.
Chiếc áo màu trắng bị nhuộm đỏ, cô gái nằm bất động trên đường với vô số vết thương.
“Nghiên Nghiên!” Phương Miên thét lên kinh hãi, là nỗi đau cấu xé tim gan, như tiếng thét của một con sư tử bị thương đang không ngừng kêu cứu.
Cú va chạm mạnh gần như đang từng giây phút tước đoạt đi mạng sống của cô.
Phương Miên run bần bật đỡ lấy gáy cô, nâng cô vào lòng mình.
Ngón tay chậm rãi từng chút đưa lên mũi cô.
Vẫn còn thở… nhưng sự sống mong manh tới nỗi hẳn là chỉ thêm ít phút nữa thôi thì cô lập tức sẽ bỏ mạng ở đây.
Phương Miên điên cuồng gào lên, nước mắt giàn giụa: “Gọi cấp cứu đi! Cầu xin các người gọi cấp cứu đi!”
Bàn tay Phương Miên không biết nên đặt ở đâu.
Trên đầu cô chảy máu không ngừng nhưng ở tay chân và cả phần gáy cũng đang chảy máu.
“Nghiên Nghiên… Nghiên Nghiên mở mắt ra… cậu đừng ngủ… Bé cưng ngoan… Xe cấp cứu sẽ sớm đến đây thôi… Sẽ không sao…”
Phương Miên chưa bao giờ có dáng vẻ thảm hại và