Liễu Dung Nghiên được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng mất máu quá nhiều.
Số máu tích trữ thuộc nhóm máu của cô trong bệnh viện không đủ, buộc lòng bệnh viện phải liên hệ với các trung tâm y tế khác.
Nhịp tim và huyết áp của cô giảm xuống một cách nhanh chóng, thậm chí còn có giấu hiệu ngừng thở.
Bác sĩ cấp cứu là Tịch Nhã Hy – em họ của cô, cũng là Trưởng khoa Cấp cứu của bệnh viện Quốc tế.
Tịch Nhã Hy nhìn chị gái mà cô yêu thương nhất toàn thân đầy máu nằm trên giường, hốc mắt ầng ậng nước.
Nhưng cuối cùng cũng phải kìm lại để thực hiện ca phẫu thuật.
Tất cả các bác sĩ chuyên nghiệp nhất, có kinh nghiệm và tài giỏi nhất đều có mặt thực hiện ca phẫu thuật này.
Các cơ quan của cô chịu tổn hại nặng nề, cơ thể không có chỗ nào lành lặn.
Lúc được đưa đến bệnh viện, chỉ mộ chút nữa thôi là tim cô đã ngừng đập rồi.
Ý thức của Liễu Dung Nghiên rơi vào trạng thái mê man, hỗn loạn.
Trong khoảng không vô định tăm tối, cô dường như nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi cô.
“Nghiên Nghiên…”
Liên Ngạo, là anh sao?
Anh đến đón em rồi, đúng không?
Chồng ơi, anh đợi em thêm chút nữa thôi.
Em sẽ rất nhanh, rất nhanh đến bên cạnh anh.
Chị gái thành ra như vậy, ngay cả sinh mạng cũng chưa chắc giữ nỗi.
Tịch Nhã Hy không thể nào khống chế nổi cảm xúc.
Một bác sĩ tài năng như cô, chưa từng bộc lộ thái độ mất bình tĩnh trong mọi ca phẫu thuật, lại đang khóc nấc lên thành tiếng.
Bác sĩ Chu cảm thấy tình hình không ổn, lập tức nói: “Nhã Hy, cô ra ngoài đi! Ca phẫu thuật này cô không thể tham gia.”
Đi trên con đường hành y bao nhiêu năm, hơn ai hết ông biết một bác sĩ để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc sẽ có hậu quả gì.
Nếu thành công thì không sao, nhưng chỉ cần một chút sơ xuất nhỏ cũng đủ khiến người làm bác sĩ chịu nỗi dày vò cả đời.
Đáy mắt Tịch Nhã Hy thoáng chấn động, cô vậy mà lại quên đi nguyên tắc của một bác sĩ.
Cô hít một hơi sâu, đưa tay ra chạm vào ngực trái của Liễu Dung Nghiên, khẽ nói: “Chị nhất định không thể bỏ cuộc.
Chị Nghiên, còn có một người đang chờ chị trở về.”
Tịch Nhã Hy buông dao mổ xuống, cúi thấp đầu, giọng điệu nghiêm túc, tha thiết lại chân thành: “Xin các tiền bối hãy cứu chị gái của cháu.”
Không khí trong phòng cấp cứu chùng xuống, trở nên vô cùng nặng nề.
Bọn họ chỉ có thể hứa sẽ cố gắng, có vượt qua hay không phải dựa vào cô gái này rồi.
Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, tình trạng của Liễu Dung Nghiên càng lúc càng xấu đi.
Thời gian cấp cứu kéo dài đến tận chín giờ sáng vẫn chưa kết thúc.
Tất cả mọi người trong phòng cấp cứu gần như đang bán mạng để chống lại với tử thần, níu giữ lại tính mạng cho cô.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bên ngoài lúc này không chỉ có Phương Miên mà Tịch Man Tuyết cũng đã đến.
Vì lo lắng cho sức khỏe của ba mẹ cô mà bọn họ đã quyết định giấu chuyện