Phó Liên Ngạo quay trở về căn biệt thự bí mật của mình.
Anh nhìn ra bầu trời đêm ngoài kia, những ánh sao bắt đầu mờ dần, trăng cũng không còn sáng chói như mấy tiếng trước mà trở nên yếu ớt, nhạt nhoà.
Cõi lòng anh dâng lên một cảm giác bất an và đau nhói khó tả, giống như đang muốn giẫm nát trái tim của anh.
Có trời mới biết khoảnh khắc anh nhìn thấy cô toàn thân phủ đầy tuyết, bàn chân rỉ máu, lúc ấy tim anh đau đớn đến mức nào.
Cô bé của anh là người anh đã thề cả đời phải bao vệ, cuối cùng cũng chính anh là người khiến cô tổn thương, thất vọng.
Điện thoại đổ chuông, Phó Liên Ngạo nhìn cái tên hiển thị trên đó mới bắt máy: “Lão đại, có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt, lạnh lẽo của Nhiếp Trầm: “Liên Ngạo, quay về đi!”
“Anh biết là tôi không thể mà.”
Quay về bằng cách nào đây? Phó Liên Ngạo của hiện tại lấy tư cách gì để ở bên cạnh một cô gái tốt đẹp như Liễu Dung Nghiên.
Bọn họ tưởng anh không muốn ở cùng cô hay sao? Trong tình yêu, người mình yêu càng hoàn hảo, tốt đẹp bao nhiêu càng khiến bản thân trở nên tự ti, mặc cảm bấy nhiêu.
Phó Liên Ngạo của trước đây sẽ không bao giờ như thế, nhưng bây giờ… Anh còn có cách nào khác sao?
Nhiếp Trầm không nói quá nhiều, chỉ để lại một câu rồi ngắt máy: “Em dâu vì đuổi theo cậu mà bị tai nạn rồi.”
Ầm…
Giống như thế giới bắt đầu vụn vỡ, hai tai anh ù đi, bàn tay vô lực buông xuống chiếc điện thoại trong tay khiến nó vỡ nát.
Di động không ngừng vang lên, là cuộc gọi từ Tư Đồ Mạch, Nam Cung Dụ nhưng anh hoàn toàn không thể nghe thêm bất cứ điều gì.
Thế giới trong mắt anh tối sầm lại, mọi cơ quan trong cơ thể đều run rẩy không thôi.
Mọi thứ đối với anh từ sáu tháng trước đã lạnh lẽo vô cùng nay lại càng bế tắc và tuyệt vọng gấp vạn lần.
Thư ký của anh cũng nhận được lệnh từ Nhiếp Trầm, lập tức mở cửa phòng anh mặc dù chưa có sự cho phép.
Hơn ai hết, anh ta vô cùng yêu quý Liễu Dung Nghiên, cô là một bà chủ tốt bụng và dễ mến.
Giang Thâm đứng ở cửa nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, chủ tịch Nhiếp gọi điện cho tôi nói rằng…”
Không đợi anh ta nói xong, Phó Liên Ngạo đã ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cầu xin tha thiết đầy khẩn khoản: “Giang Thâm, xin cậu hãy đưa tôi đến bệnh viện.”
Trong suốt hơn nửa năm qua, anh chưa từng muốn mọi người giúp đỡ mình, bởi vì sự thương cảm trong ánh mắt của họ khiến lòng tự tôn của anh bị chà đạp.
Nhưng đến hiện tại, lòng tự tôn lại là cái gì? Nó sao có thể quan trọng hơn cô bé của anh.
Giang Thâm đã sớm chuẩn bị xe, chỉ chờ sự chủ động của anh.
Đã nhận được yêu cầu của anh, ngay lập tức, Giang Thâm tiến đến đẩy xe lăn ra bên ngoài.
Chiếc xe lăn bánh lao vùn vụt trên đường cao tốc với tốc độ chóng mặt.
Phó Liên Ngạo ngồi trong xe, bên trong là điều hoà ấm áp mà toàn thân anh lại rét run đến lạ.
Hành lang bệnh viện vắng vẻ chỉ lác đác vài bóng người.
Nhưng trên tầng cao nhất của bệnh viện lại vô cùng ồn ào, đầy những bước chân gấp gáp, vội vàng.
Thời điểm ca phẫu thuật kết thúc, Phó Liên Ngạo vừa lúc đến được phòng cấp cứu