Tạ Tuỳ khởi động động cơ, đồng hồ xe phát sáng, Tịch Bạch còn chưa kịp ngồi yên, ‘vèo’ một cái anh đã lao xe ra ngoài.
Tịch Bạch không nhớ rõ là đọc được ở đâu, nói rằng nhìn cách người đàn ông lái xe có thể thấy được tính cách và khí chất của anh ta.Cha Tịch Bạch lái xe cực kỳ an tĩnh, không tranh không cướp đoạt, tính cách nhu nhược như vậy cũng khiến cho ông rơi vào thế hạ phong trong cuộc tranh đoạt tài sản.
Tạ Tuỳ lái xe chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Hoang dã.Nhiều lần lướt qua khúc ngoặt 90 độ, lốp xe cạ trên mặt đường xẹt xẹt, mà anh không giảm tốc độ chút nào.
Tịch Bạch cảm thấy cả người sắp bị văng ra ngoài.Cánh tay trái của cô bị động tác của anh ảnh hưởng, vì không để ảnh hưởng đến thao tác của anh, Tịch Bạch cố gắng nghiêng thân thể, tựa vào gần anh một chút.
Một cú cua 90 độ, Tịch Bạch không thể khống chế va vào bờ vai anh.Thân thể anh rắn chắc như bàn ủi nóng cháy, cơ bắp kiên cường dẻo dai giống như toàn thân không có miếng thịt mềm nào.
Thân thể rắn chắc như vậy có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.Đời trước, cái Tịch Bạch thiếu nhất chính là cảm giác an toàn.
Trong phòng thuê chật hẹp, mỗi khi vào đêm, Tạ Tuỳ sẽ ôm cô từ phía sau, cùng anh ôm nhau đi vào giấc ngủ, Tịch Bạch sẽ không thấy ác mộng.Đương nhiên, anh cũng không phải đàn ông ngoan ngoãn, tay anh cũng sẽ di chuyển lung tung, sẽ trêu chọc cô, khiến cho cô mê loạn…
Mỗi khi cô xoay người lại nóng bỏng đáp lại anh, Tạ Tuỳ sẽ dừng lại, bình tĩnh một hồi, mặt trầm xuống rời khỏi phòng.
Ngược lại giống như cô làm sai chuyện gì.Tính tình Tạ Tuỳ cho tới bây giờ đều thay đổi thất thường, hành vi cũng không thể nắm bắt.…Cô một lần nữa ngồi thẳng người, nhắm hai mắt lại, không nhìn cảnh sắc bay cực nhanh ngoài cửa sổ, nhìn có thể sẽ thấy sợ, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh rồi.
Vì khẩn trương, Tịch Bạch lại bắt đầu đổ mồ hôi.Tạ Tuỳ ngửi được hương thơm nào đó phát ra từ trên người cô, giống như mùi sữa tắm xen lẫn hương hoa nhàn nhạt, khiến anh nghĩ tới một loại kẹo sữa bò trước đây từng nếm qua.Anh hít hít cái mũi.Tịch Bạch nhận thấy hô hấp anh tăng lên, cô vuốt lại áo mình, sau đó mở cửa sổ cho gió lùa vào.“Đóng cửa sổ lại.” Tạ Tuỳ nói: “Ông đây lạnh.”Tịch Bạch không muốn, thấp giọng nói: “Mở một phút.”Tạ Tuỳ liếc cô một cái, cười nói: “Sợ ông đây chê người em có mùi?” Bị chọc trúng tâm tư, Tịch Bạch cúi đầu xuống, đôi má trở nên đỏ bừng nóng rát.
Tạ Tuỳ nâng cánh tay phải lên, tay Tịch Bạch cũng bị anh kéo qua, anh thế mà lấn người qua ngửi ngửi cô!Tịch Bạch hết hồn, vội vàng lui lại.Cô biết bản thân có mùi gì, rất tự ti, nhưng thể chất cô là như vậy.
Cha từng đưa cô đi gặp bác sỹ, bác sỹ cũng kiểm tra không được vì sao trên người cô lại có hương vị ngọt này.Nhưng không phải ai cũng thích loại hương vị này, ví dụ như ở trung học cơ sở có một bạn nam ngồi cùng bạn, là một bạn trai hư hỏng, nói trên người cô có mùi khai của hồ ly tinh, vừa thấy liền biết là loại sẽ quyến rũ người.Về sau, Tịch Bạch liền tự ti, cho dù mùa hè cũng không dám mặc váy dây.
Tạ Tuỳ còn đang ngửi cô, Tịch Bạch liền ngửa ra sau: “Anh, anh đừng ngửi.”“Mẹ nó mùi vị thật nặng!”Tịch Bạch cắn chặt môi, phiến môi đã trở nên trắng bệch, tiếng nói run rẩy: “Mở cửa sổ cho anh thông khí.”Tạ Tuỳ thấy cô sắp khóc, anh đột nhiên cợt nhả nở nụ cười: “Khóc cái gì, ông đây không nói không thích.”
“Ai… ai lại thích cái này!” Tịch Bạch chỉ cảm thấy bản thân thật sự hết đường nói rồi.Tạ Tuỳ xoa xoa cánh mũi.Nói thật, anh muốn ‘cứng’ rồi.Tịch Bạch cũng không nói thêm gì, Tạ Tuỳ cũng chuyên chú lái xe, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh, nếu không mẹ nó bốn bề đường núi vắng lặng, anh thật sợ mình thành cầm thú.Thật lâu sau, Tạ Tuỳ lầm bầm: “Bà mẹ.” Xe ngừng lại ở ven đường.“Làm sao vậy?”“Phía trước phong toả đường rồi.”Tịch Bạch ló đầu ra ngoài cửa sổ, quả nhiên đèn xe chiếu rọi một bảng báo màu vàng từ xa: ‘Đoạn đường sụp lở nguy hiểm, vui lòng đi đường vòng.’ “Vậy làm sao bây giờ?”“Còn có một con đường, có điều liên tục leo dốc cong, mà không có vành đai bảo hộ, cực kỳ nguy hiểm.” Tạ Tuỳ đạp phanh xuống, hỏi Tịch Bạch: “Đi không?”“Nếu không đi thì thua sao?”Anh lạnh lùng nở nụ cười: “Em cho là tiền bạc của mấy cậu ấm kia dễ lấy như vậy, từ bỏ chịu thua.”Tịch Bạch còn chưa trả lời, Tạ Tuỳ đã không chút do dự một lần nữa khởi động xe, nhanh chóng xoay lại, xe chạy trên một con đường khác.Con đường này so với con đường mới nãy còn hẹp hơn rất nhiều, một bên vách núi, bên khác là dốc núi sâu thăm thẳm, đi vài giây lại gặp khúc cua 90 độ hiểm trở.
Trong xe an tĩnh, Tịch Bạch có thể nghe được tiếng tim mình đập bình bịch.“Tạ Tuỳ, con đường này nguy hiểm quá! Chúng ta trở về có được hay không?”Giọng nói cô sợ run, hiển nhiên bị vực thẳm cùng vách núi đứng doạ sợ.
Tạ Tuỳ nhếch miệng cười: “Muốn chết ông đây cũng làm đệm lót ở phía dưới cho em.”Tịch Bạch nhìn Tạ Tuỳ, trong con ngươi đen nhánh của anh, cô cực kỳ rõ ràng cảm nhận được loại trống rỗng vô biên trước khi cái chết đến.Kẻ liều mạng.Tịch Bạch chỉ đành nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn đèn xa xa nơi thành phố chấm chấm sáng, nơi núi rừng ngoại trừ tiếng gió gào rít, đó là tiếng tim đập hỗn loạn của hai người.
Nửa giờ sau, xe lái vào Tuyệt Lộc Lĩnh, Tạ Tuỳ đạp phanh, theo quán tính thân thể Tịch Bạch nghiêng tới trước.
Tạ Tuỳ mở cửa xe, để cho Tịch Bạch đi ra từ chỗ ghế lái.“Cắm lá cờ vào vách núi đối diện, sau đó cùng chạy về, không cần nán lại.” “À… được!”Hai người còng cùng một chỗ, chỉ có thể cùng lao tới cuối khúc cua quốc lộ.
Tịch Bạch cực kỳ liều mạng, nhanh chóng chạy vọt tới chỗ vách núi ở cuối quốc lộ, ngồi xổm người xuống đem lá cờ nhỏ đỏ au cắm vào trong bùn đất.Tạ Tuỳ đột nhiên cầm cổ tay cô: “Đường trơn, đừng té xuống, chẳng thế thì ông đây cũng phải chôn cùng em rồi.”Tịch Bạch