Quán bar dưới lòng đất tốt xấu lẫn lộn.Tùng Dụ Châu gọi chai bia đưa cho Tạ Tùy, khuyên nhủ: “Aizz, Tùy ca, anh nghĩ gì vậy, gây khó dễ với con gái nhà người ta hay lắm sao? Dính phải tiếng xấu ức hiếp con gái cũng không hay.”Tạ Tùy nhận chai bia, uống một hơi cạn sạch.Chất lỏng màu vàng tràn qua yết hầu khô nóng của anh mang đến cảm giác mát rượi nhẵn mịn, anh lại nghĩ đến da thịt trắng nõn của cô gái kia, giống như chỉ cần nhẹ nhàng ấn lên sẽ để lại dấu vết.Tạ Tùy vứt chai bia đi, trong lòng có phần nóng nảy.Có cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi tới, ngồi ở bên cạnh Tạ Tùy, lỗ mãng lấy chai rượu của anh lên tự rót cho mình một ly, “Tùy ca, hiếm khi thấy anh lại đây chơi, em mời anh một ly.”Giọng nói cô gái mềm mại, sau khi uống rượu, để lại một dấu son môi đỏ thẫm trên mép ly.Khóe mắt Tạ Tùy nheo nheo, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm, không nói hai lời, nhấc chân đạp chiếc ghế cao cô gái đang nghiêng người dựa vào.
Cô gái mất trọng tâm suýt nữa té ngã, ly rượu trong tay toàn bộ đổ lên ngực, nhất thời vật liêu may mặc mỏng manh lộ ra màu da, hết sức bê bối.
Cô ôm ngực, tức giận xồng xộc rời đi.Tạ Tùy nhìn về phía Tùng Dụ Châu, thản nhiên nói: “Thấy chứ, đây mẹ nó mới gọi là khi dễ, ông đây đối với em ấy chỉ có dịu dàng.”Tùng Dụ Châu toét miệng, không lời nào để nói.————–Tịch Bạch giấu còng tay trong ống tay áo, chậm rãi đi trở về nhà.Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, cha Tịch Minh Chí, mẹ Đào Gia Chi cùng với chị gái Tịch Phi Phi, giống như mở hội ba bên, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế sofa.
Tịch Bạch vừa mới vào nhà liền nghe được Đào Gia Chi kéo dài âm điệu hỏi: “Trễ như vậy mới về, con đi đâu vậy?”Tịch Bạch thành thật trả lời: “Đi chơi với bạn.” “Bạn nam hay bạn nữ?”Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi, đoán rằng cô ta khẳng định đã thêm mắm dặm muối tố cáo với cha mẹ, bởi vậy, cô chỉ có thể thành thật khai báo: “Bạn học nam.”
‘Cộp’ một tiếng, Tịch Minh Chí nặng nề đặt tách trà lên bàn trà: “Con có biết hiện tại mấy giờ rồi không? Cùng bạn học nam đi chơi đến giờ này mới về, con có còn chút xấu hổ nào không!”Cô không biết xấu hổ? Cũng không biết ai khóc hô muốn cùng Tạ Tùy đi đua xe hóng gió, nài ép lôi kéo muốn túm cô theo.Tịch Phi Phi cuốn lọn tóc, mở miệng nói: “Ba, ba không cần giận em ấy, con tin tưởng em ấy chỉ là nhất thời ham chơi, không có chuyện gì khác, lại càng không có chuyện yêu đương.”“Nó còn dám yêu sớm! Hừ, nếu để cho ba biết, nhất định sẽ đánh gãy chân nó!”Đào Gia Chi trách cứ Tịch Bạch, “Bạch Bạch, con cũng không hiểu chuyện rồi, trễ như vậy mới trở về, con có biết ba mẹ lo lắng nhiều cho con không, còn có chị con, cả đêm đều đợi con luyện tập nữa.”Tịch Phi Phi nhìn Tịch Bạch, vốn cho rằng cô sẽ ấp úng âm thầm chịu đựng, dù sao từ trước Tịch Bạch miệng lưỡi vụng về ngu dốt, đầu óc cũng không quá linh hoạt, vẫn luôn bị cô gây khó dễ, không biết giải thích trước mặt cha mẹ.
Không ai nghĩ tới Tịch Bạch lại ngồi xuống bên người Tịch Phi Phi, lôi kéo tay cô nói: “Chị, em còn muốn hỏi chị đó, sao chị lại ném em một mình cho những người đó? Chị có biết không, sau khi em xuống xe, không thấy chị, em sợ hãi thế nào.”“Em… Chị nghe không hiểu em đang nói gì.”Tịch Bạch nói với Đào Gia Chi: “Con căn bản không biết những bạn học nam này.
Lúc ra cổng trường thấy chị nói chuyện với bọn họ, con vốn cùng chị trở về, ai ngờ chị lại cùng những bạn học nam này đi đua xe, khuyên thế nào cũng không nghe.
Con lo lắng chị ấy xảy ra chuyện, đành phải đi cùng.
Ai ngờ chị đẩy con cho mấy cậu con trai hư hỏng, tự mình chạy mất.”Tịch Bạch nói xong, ánh mắt đỏ ửng.Cha mẹ nghi hoặc nhìn Tịch Phi Phi, hiển nhiên có chút tin tưởng lời nói của Tịch Bạch, bởi vì Tịch Phi Phi đích xác trở về tương đối trễ, hơn nữa Tịch Bạch từ nhỏ ôn hòa hiền hậu thành thật, chưa từng nói dối.“Phi Phi, sao lại thế này?” “Lời em con nói là thật ư?”Tịch Phi Phi dằn lại tính tình giải thích: “Ba mẹ, con nghĩ em ấy sợ bị trừng phạt nên mới nói như vậy.
Aizz, ai bảo con là chị chứ, con không quan tâm tốt em ấy, là con không đúng, ba mẹ phạt con là được.”Tịch Bạch lấy điện thoại ra, mở album ảnh, bên trong có một tấm hình, là Tịch Phi Phi đứng ở trước xe đua, Tịch Bạch thuận tay chụp được.
“Chị, chị còn bảo em chụp hình cho chị mà.”Sắc mặt Tịch Phi Phi thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, cô khó có thể tin nhìn Tịch Bạch.
Con thỏ trắng nhỏ trước kia luôn vờ ngớ ngẩn bị cô tính kế làm sao có thể có tâm cơ như vậy, lại còn chụp lén cô.Tịch Minh Chí nhìn ảnh chụp trong di động, hoàn toàn tức giận: “Tịch Phi Phi, đây rốt cuộc là chuyện gì?”“Ba, ba nghe con giải thích!”Đào Gia Chi cũng vội vàng nói: “Sao con có thể để em gái một mình ở lại chứ! Lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ!”“Mẹ, con không có!”“Vừa nãy một mình con trở về mẹ đã nghi rồi, Bạch Bạch từ nhỏ đến lớn tính tình thế nào mẹ biết được, em ấy chưa bao giờ nói dối, lại càng không qua lại với mấy nam sinh hư hỏng này.
Hiện tại mẹ thật sự càng ngày càng không rõ, Phi Phi, trong lòng con suy nghĩ gì vậy, vì sao muốn tổn thương em gái mình?”“Mẹ, chẳng lẽ mẹ nghĩ con như vậy sao?” Vành mắt Tịch Phi Phi đỏ bừng, nước mắt chảy xuống: “Vì sao con phải làm như vậy, còn… còn không phải bởi vì… bởi vì…”Tịch Phi Phi ra vẻ bi thương che mặt khóc thút thít: “Bởi vì con ghen tị với em ấy.
Mọi người yêu thương em ấy như vậy, điều này làm cho con cảm thấy khổ sở, con sợ ba mẹ sẽ không cần con.
Con sinh bệnh, ba mẹ sinh em ấy sẽ không cần con nữa, hu hu…”Nước mắt Tịch Phi Phi dù sao cũng là vũ khí cực mạnh, chỉ cần mỗi lần bị mắng, khóc một chút, giả bộ đáng thương, cha mẹ nhất định sẽ mềm lòng, mọi chuyện đều chuyện lớn hóa nhỏ.Quả nhiên thái độ Đào Gia Chi đã dịu đi, “Phi Phi à, con sao lại có thể nghĩ như vậy, ba mẹ làm sao có thể không cần con.”“Thật vậy sao?”“Đúng vậy, ba mẹ thương con nhất.”Lúc này, Tịch Bạch đúng lúc mở miệng nói: “Chị, ba mẹ sinh em ra chẳng lẽ không phải vì trị bệnh cho chị sao.
Chị sớm nên biết chuyện này, cần gì phải nói những lời như vậy.”Ánh mắt Tịch Phi Phi sắc bén liếc Tịch Bạch một cái.Tịch Minh Chí nghe thấy Tịch Bạch nói như vậy, khuôn mặt càng lộ rõ cảm giác áy náy: “Bạch Bạch, con tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, con cùng Phi Phi đều là con của ba mẹ, không có ai quan trọng hơn ai, các con đều quan trọng.”
Lời như vậy đời trước bọn họ cũng nói qua, chỉ là vì trấn an Tịch Bạch, nghe một chút liền thôi, Tịch Bạch sẽ không cho là thật.Tịch Minh Chí nghiêm khắc nói với Tịch Phi Phi: “Đã làm sai chuyện khóc có lợi gì, mau xin lỗi em gái con, sau đó về phòng đóng cửa ba tiếng mới được ra.”“Ba!”“Xin lỗi!”Tịch Phi