Mặc kệ quả táo có ngọt hay không, dù sao những lời này ngọt đến trong lòng Tạ Tuỳ.Tạ Tuỳ tựa vào cạnh cửa sổ, cực kỳ hưởng thụ nhìn Tịch Bạch ăn táo.Cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia của cô giống như không mở ra, nhã nhặn cắn từng miếng nhỏ nhai thịt táo.
Đổi lại là anh, hai ba miếng là có thể giải quyết hết cả quả táo.Anh suy tư, cảm thấy con gái quả thật rất khác biệt, ăn cái gì cũng từ từ, đi đường cũng chậm rãi, cũng chính vì chậm cho nên mới sẽ trưởng thành tinh tế như vậy…Đôi mắt hạnh tròn xoe, cái mũi khéo léo, đôi môi anh đào thật sự rất dễ thương rất lém lỉnh.Đôi mắt màu cà phê kia của Tạ Tuỳ cứ như vậy yên lặng ngóng nhìn cô, nhìn đến cô có chút không được tự nhiên rồi.“Anh đừng đứng ở chỗ này nữa, mau trở về đi.”Tạ Tuỳ nghiêng đầu nhìn bạn học trong lớp, bọn họ làm bộ như đang đọc sách học bài, kỳ thật khoé mắt luôn cố ý vô tình liếc đến bên cửa sổ, nhiều chuyện chú ý mọi cử động của hai người.Tạ Tuỳ nằm nhoài bên cửa sổ, kề sát vào cô, thấp giọng hỏi: “Sao thế, tôi ở chỗ này làm mất mặt em hả?”
Giọng nói của anh cực kỳ rõ ràng cực kỳ nhẹ nhàng, mang theo chút khàn khàn.Tịch Bạch nghiêng đầu nhìn thấy đôi mắt thâm thuý kia của anh, ánh mắt kia giống như sẽ quyến rũ người, hơi hơi nhíu lại, khơi mào một đoạn phong lưu lại đa tình.Cô lảng tránh, nhỏ giọng nói: “Có thể đừng mẫn cảm như vậy hay không, em không nghĩ vậy.”Nhìn bộ dáng oan ức của cô gái, tâm Tạ Tuỳ muốn hoà tan rồi, khoé miệng anh nhiễm ý cười: “Được, tôi không nói loại lời kiểu này nữa.”Em không thích, tôi sẽ thay đổi.Quả táo rất lớn, Tịch Bạch ăn không hết, miễn cưỡng nuốt xuống một miếng cuối cùng, cũng còn hơn nửa quả, Tạ Tuỳ thuận tay lấy lại, “Vứt giúp em.”Tịch Bạch đưa quả táo cho anh, anh cầm quả táo, chuyển sang mặt kia cắn xuống.Chất lỏng thanh thuý ngọt thật là ngọt.Tịch Bạch thấy anh không chút ngại ngùng ăn quả táo đã bị cô cắn loạn, mặt đỏ lên: “Này! Anh làm gì thế!”“Lãng phí.”Tạ Tuỳ nhếch miệng, đi đến chỗ thùng rác ở cuối hành lang.Mà khi anh một lần nữa đi bộ trở về lại thấy Trần Triết Dương nổi giận đùng đùng đi tới.Trần Triết Dương hiển nhiên là mang theo tâm tình, sắc mặt vô cùng khó coi đi đến bên cửa sổ chất vấn Tịch Bạch: “Bạch Bạch, vé xem phim là sao vậy, sao lại tới tay Tịch Phi Phi? Có phải em ấy đoạt vé của em không?” Tịch Bạch bận tâm tới bạn học ở sau lưng vì thế ra khỏi phòng, chuẩn bị nói rõ ràng với Trần Triết Dương: “Là em cho chị ấy.”“Không phải em đồng ý sẽ đến sao, sao lại nói một đằng làm một nẻo chứ!” Trần Triết Dương có chút chịu không nổi thái độ Tịch Bạch đối với mình, cô gái trước kia rõ ràng vô cùng dịu ngoan nghe lời vì sao lại biến thành thế này.“Trần Triết Dương, em chưa từng đồng ý điều gì với anh.” Tịch Bạch hạ giọng nói: “Em biết anh thích Tịch Phi Phi cho nên đưa vé cho chị ấy, tác hợp cho hai người, cũng hy vọng anh về sau đừng tới dây dưa với em nữa.” Trần Triết Dương cuống quít giải thích: “Bạch Bạch, em hiểu lầm rồi, anh chưa từng nói qua anh thích chị gái em.
Kỳ thật lần này trở về, anh cảm thấy bản thân đối với em giống như……”
Lời anh còn chưa nói dứt, cả người đã bị kéo qua.
Quay đầu nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tạ Tuỳ.Tạ Tuỳ nắm chặt bờ vai anh, trở tay đặt anh cạnh cửa sổ lầu ba, ánh mắt ngoan độc: “Tao bảo mày cách xa cô ấy một chút, cho rằng ông đây nói đùa với mày à?”Nửa thân thể của Trần Triết Dương đã sắp rớt ra ngoài cửa sổ, anh sống chết cầm chặt tay Tạ Tuỳ, ánh mắt sợ hãi, run lẩy bẩy, sợ anh sơ sẩy đẩy anh xuống.Tịch Bạch cũng sợ hãi, run giọng nói: “Tạ Tuỳ, như vậy nguy hiểm lắm!” Tạ Tuỳ mặt không chút thay đổi ấn Trần Triết Dương xuống, trong mắt lộ ra gió lạnh thấu xương có thể khiến anh nửa đêm tỉnh mộng run rẩy cả một đời.Tịch Bạch đã nắm lấy tay anh, dùng lời lẽ cầu xin: “Buông ra được không?” Tạ Tuỳ có thể cảm nhận được cảm xúc sợ hãi của cô gái, anh không muốn doạ đến cô, vì thế miễn cưỡng kéo Trần Triết Dương lại.Trần Triết Dương đang muốn thở ra, Tạ Tuỳ lại nắm chặt áo anh, uy hiếp vỗ nhè nhẹ lên gương mặt anh, gằn từng chữ uy hiếp nói: “Mày cẩn thận một chút.”Anh nói xong thả Trần Triết Dương ra, rời đi.Trần Triết Dương thất thần hồi lâu, khuôn mặt trắng bệch dần dần khôi phục sắc đỏ, quay đầu phẫn nộ nói: “Thứ gì a, Tiểu Bạch, sao em có thể dây dưa cùng một chỗ với cái thứ rác rưởi này chứ.”Tịch Bạch vốn cảm thấy anh bị khi dễ cũng rất đáng thương, có điều nghe anh nói như vậy bỗng nhiên quay đầu nói —“Anh ấy không phải đồ rác rưởi.”Cô không để ý ánh mắt kinh ngạc của Trần Triết Dương, mang theo tức giận xoay người trở về phòng học, đóng sầm cửa sổ lại.—————Giáng sinh năm nay lại có tuyết rơi, bông tuyết nhẹ nhàng bay lả tả giống như lông ngỗng, vô cùng dày đặc, rơi vào làm ướt sũng đường phố, chốc lát lại tan ra.Thời điểm Giang Thành có tuyết rơi không nhiều lắm, tan học, toàn bộ bạn học đều trở nên hưng phấn, đeo cặp xách quát to vọt vào trong tuyết lớn.Ân Hạ Hạ lôi kéo Tịch Bạch chạy ra cổng trường, đi tới vườn hoa bên cạnh.
Nơi này tuyết đã bắt đầu chồng chất, phủ một tầng tuyết mỏng trên bụi cây.
Chung quanh rất nhiều người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh bầu trời.Từ xa, Tạ Tuỳ dừng xe lại ngắm nhìn thiếu nữ bên cạnh vườn hoa.
Giữa lọn tóc của cô dính vài bông tuyết hình thoi trắng thuần, cô tháo bao tay ra, giơ bàn tay trắng nõn đón lấy bông tuyết, đáy mắt tràn ngập vui vẻ.
“Nếu như có thể nặn người tuyết thì thích biết mấy.” Tịch Bạch cảm khái nói: “Lần trước cũng đắp người tuyết ở chỗ này.”Cô suy nghĩ thật lâu, giật mình nhớ tới đó đã là đời trước rồi.
Đêm đó, cô và Tạ Tuỳ cùng nhau đắp người tuyết, dùng nhánh cây làm tay cho nó.Dưới bầu trời đổ tuyết, Tịch Bạch chắp hai tay trước ngực cầu nguyện, hy vọng cuộc sống sau này bình an trôi chảy, ngọt ngào êm đẹp.Ba ngày sau, cô ngoài ý muốn bỏ mình.
Người tuyết vẫn còn chưa tan.Ngay tại lúc Tịch Bạch trầm tư, Ân Hạ Hạ dùng tay sờ tuyết chạm vào mặt cô.
“Nghĩ cái gì vậy, nghĩ đến mê mẩn như thế.”Tịch Bạch ngồi xổm người xuống, cầm một đống tuyết lên: “Tớ đang nghĩ, tuyết này có thể đắp người tuyết không?”Ân Hạ Hạ nói: “Khẳng định đứng không được, tuyết này không đủ nhiều.” “Nếu như hôm nay cả đêm đều đổ tuyết, ngày mai khẳng định có thể.”“Ai biết được, nói không chừng chốc nữa tuyết liền ngừng rơi.”Tịch Bạch mỉm cười sáng lạn: “Nếu ngày mai vẫn đổ tuyết, tớ muốn đắp một người tuyết thật lớn.”Bên người có người dùng giọng nói thấp thuần lẩm bẩm: “Ngây thơ.” Tịch Bạch quay đầu nhìn thấy xe đạp của Tạ Tuỳ ‘vèo’ một cái chạy đi.
Bóng lưng cao ngất của anh biến mất trong trời tuyết mênh mông.Tịch Bạch bĩu môi, tự nhủ trong lòng chính anh mới là thằng nhóc hẹp hòi giả bộ lãnh khốc gì chứ.Sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Bạch rời giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trắng xoá một mảnh, tuyết trên đường bị xúc chất chồng thành đống sang hai bên.Xem ra thật sự là đổ tuyết cả một đêm!Tịch Bạch đẩy cửa sổ, gió lạnh vù vù thổi tan ấm áp trong phòng, thổi xốc tinh thần cô, sau khi thu dọn đồ liền ra cửa.Trước dãy lầu phòng học tụ tập không ít bạn học líu ríu nói gì đó, trên các lầu cũng có rất nhiều bạn học đứng, tò mò thò đầu nhìn xuống dưới lầu, lại còn cầm điện thoại ra chụp ảnh.Tịch Bạch dựng xe đạp xong đi vào, chen lách trong đám người, rõ ràng phát hiện giữa đài trước vườn hoa nhỏ thế nhưng có một người tuyết đáng yêu ngồi chồm hổm, cao khoảng chừng nửa mét.
Người tuyết được đắp nặn thành hình chó, dáng người tròn vo, đầu dẹt nằm ở trên, hai đôi mắt đen sì dùng đá thay thế, miệng là một nhánh cây nhỏ thẳng tắp, rõ ràng trên cổ con chó còn quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đen.“Ai làm vậy, thế nhưng đắp một người tuyết ở trong này?” “Mặc kệ là ai, nhân tài nha!”“Ha ha ha, người tuyết lớn như vậy không biết đắp bao lâu, trời còn chưa sáng liền đến trường rồi.”Ngay tại lúc Tịch Bạch ngẩn người, Ân Hạ Hạ đi đến bên người cô, vỗ nhẹ vai cô: “Khà khà, hôm qua cậu nói muốn đắp người tuyết, hôm nay liền có người tuyết ở chỗ này chờ cậu nha…”Tịch Bạch thản nhiên nói: “Người tuyết ai đắp chả được, đừng tự mình đa tình là được.”“Đúng vậy, cậu xem, người tuyết này đắp xấu quá đi thôi, giống cái gì chứ.” Tịch Bạch đi đến cầu thang lên lầu học, sau cùng quay đầu nhìn người tuyết trắng kia, nói: “Giống con chó.”Lại còn có mấy phần giống với móc chìa khoá con chó Tịch Bạch đưa cho Tạ Tuỳ.Chuông khoá sáng vang lên, Tùng Dụ Châu đi vào phòng học, vỗ vỗ tuyết bám trên khăn quàng cổ màu đen, vắt lên cổ Tạ Tuỳ, lạnh tới nỗi khiến anh giật mình một cái —“Muốn chết?”“Có lòng tốt lấy khăn quàng cổ về cho anh, anh cảm ơn em vậy ư.” Tạ Tuỳ thản nhiên nói: “Không phải của tôi.”Tùng Dụ Châu cười hì hì nói: “Anh chỉ có một chiếc khăn quàng cổ này, em còn có thể nhận lầm sao?”Tạ Tuỳ tháo chiếc khăn quàng cổ bị đông cứng xuống, vỗ đầu Tùng Dụ Châu: “Mẹ nó cậu xen vào việc người khác.”————–Buổi chiều, chủ nhiệm lớp gọi Tịch Bạch vào văn phòng, vừa khéo chủ nhiệm giáo vụ cũng ở đây, trên bàn hơi trà lượn lờ giống như chờ đã lâu.
Tịch Bạch khó hiểu nhìn chủ nhiệm lớp: “Thầy Lương, thầy tìm em có việc gì sao?”Thầy Lương chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Kỳ thật là chủ nhiệm Tần tìm em, thầy ấy có việc muốn nói với em.”Thầy Tần chủ nhiệm đứng dậy đi đến máy đun nước ở một bên lấy một ly nước ấm đưa cho Tịch Bạch.
“Cảm ơn thầy Tần.”Chủ nhiệm Tần và thầy Lương trao đổi ánh mắt, sau đó nói: “Là như vầy, Tịch Bạch à, lần trước tham gia cuộc thi thành phố em và Tịch Phi Phi tham gia chung một tiết mục, đoạt giải nhất, trường học chuẩn bị tặng em năm ngàn tệ tiền thưởng.”Tịch Bạch vui mừng nói: “Cảm ơn thầy.”Lời kế tiếp có lẽ khó mở miệng, chủ nhiệm Tần nháy mắt nhìn chủ nhiệm Lương.Có điều thầy Lương mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đứng bên cạnh bàn không nói được một lời.Tịch Bạch thấy bộ dáng ông muốn nói lại thôi, liền nói: “Thầy Tần còn có chuyện gì muốn nói sao?”“À, là thế này.”Chủ nhiệm Tần thầm mắng thầy Lương trong lòng, dừng một chút, rốt cuộc vẫn nói thẳng: “Tuy em và Tịch Phi Phi cùng biểu diễn một tiết mục nhưng Bộ giáo dục khảo sát rất nghiêm ngặt việc cộng điểm, cho nên thành tích lần diễn xuất này nếu muốn ghi nhận vào điểm đại học cũng chỉ có thể cộng điểm cho một người.”Tịch Bạch đã hiểu ý tứ chủ nhiệm Tần tới tìm cô nói chuyện, hoá ra là muốn dùng cái gọi là năm ngàn tệ ‘tiền thưởng’ này mua điểm cộng đại học của cô.Cô đặt ly nước xuống, sắc mặt trầm xuống, “Thầy Tần, nếu thầy đã xem qua buổi thi đấu này thì nên biết, đoạt được giải nhất là nhờ vũ đạo của Tịch Phi Phi hay là đàn cello của em.”“Chuyện này.” Chủ nhiệm Tần chột dạ nói: “Tịch Bạch, tuy đàn cello của em kéo quả thật không tệ nhưng cũng không thể kiêu ngạo, hai người phối hợp biểu diễn, tất cả mọi người có công lao, em nói có phải hay không?” Tịch Bạch theo lời ông nói: “Thầy nói đúng, nếu hai người đều có công lao vì sao chỉ cộng điểm cho Tịch Phi Phi? Hơn nữa chị ấy đã từng hứa với em, điểm cộng là của em.”“Lời hai em hứa với nhau không tính.
Tịch Phi Phi là chị gái của em, em cũng biết, chị em mang bệnh trong người, mấy năm nay luôn kiên cường đấu tranh với bệnh tật, em sao lại không biết xấu hổ tranh điểm cộng vào trường với chị ấy?”“Bởi vì chị ấy có bệnh nên em phải nhường sao?” “Đương nhiên rồi.”
Tịch Bạch nhìn vẻ mặt đương nhiên kia của chủ nhiệm giáo vụ đột nhiên cũng không muốn nói gì nữa.Ông cùng những người đó giống nhau, cảm thấy Tịch Phi Phi đáng thương, bởi vì đáng thương, cô ta có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt thứ thuộc về người khác.“Thầy Lương, thầy nói thế nào?”Tịch Bạch ký gửi hy vọng cho chủ nhiệm lớp mình.
Chủ nhiệm lớp thầy Lương bất đắc