Tịch Bạch trở về nhà, rõ ràng cảm nhận được không khí đêm nay có chút kỳ quái.Dì giúp việc đã dọn hết đồ ăn lên trên bàn thế nhưng cha mẹ và Tịch Phi Phi vẫn còn ngồi trên ghế sofa, như là cố ý chờ Tịch Bạch.Trước kia bọn họ ăn cơm chưa bao giờ chờ Tịch Bạch, chỉ cần Tịch Phi Phi tan học về nhà, trong nhà có thể ăn cơm rồi.Theo cách nói của mẹ Đào Gia Chi, thân thể Tịch Phi Phi không tốt, nên ăn cơm đúng giờ, Tịch Bạch cũng phải cảm thông, tha thứ nhiều hơn.Tối hôm nay, mọi người trong nhà ngồi trên ghế sofa chờ Tịch Bạch, hiển nhiên cũng không phải vì chờ cô ăn cơm chiều.Tịch Bạch đoán hơn nửa phần là vì chuyện điểm cộng vào trường đại học kia.Giáo viên chủ nhiệm nói rất rõ ràng, chuyện cộng điểm đã được quyết định, Tịch Phi Phi và cha mẹ khẳng định đã sớm biết rồi.Tịch Bạch nhìn tư thế cả nhà sẵn sàng đón quân địch, hơn nửa phần là vì sợ cô sẽ tức giận, về nhà cãi lộn, bởi vậy mới sớm chuẩn bị chờ cô.Tịch Bạch không hề muốn tranh cãi ầm ĩ, bởi vì cha mẹ xưa nay thiên vị Tịch Phi Phi, tranh cãi ầm ĩ và khóc lóc không có bất kỳ ý nghĩa gì.Cô không ở lại phòng khách, vào nhà xong lập tức đến phòng ăn, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.Người một nhà trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau, không rõ Tịch Bạch muốn làm gì.Tịch Phi Phi thiếu kiên nhẫn, đi đến trước bàn ăn, nói với Tịch Bạch: “Chị biết trong lòng em khó chịu, có gì bất mãn em cứ nói thẳng đi.”Tịch Bạch nhìn cũng không nhìn cô, nói: “Em hơi đói, bố mẹ, mọi người đã ăn cơm rồi ư?”Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi xô xô đẩy đẩy đến phòng ăn, ngồi xuống, thấp thỏm nhìn Tịch Bạch.
“Bạch Bạch, nói vậy chuyện cộng điểm vào trường đại học thầy giáo đã nói với con rồi?”“Nói rồi.” Tịch Bạch không chút để ý nói: “Chị là người bệnh, con nên nhường cho chị.”
Vốn cha mẹ chuẩn bị đầy đủ lý do giải thích, dự tính nếu Tịch Bạch kịch liệt phản kháng, bọn họ liền mỗi người một vai, một vai chính diện một vai phản diện, bức bách Tịch Bạch đi vào khuôn khổ.Bộ dáng không sao cả này của Tịch Bạch làm cho bọn họ cảm thấy thật không phải.Đào Gia Chi nhanh chóng bới cơm cho Tịch Bạch, dịu dàng nói: “Bạch Bạch không phải đói bụng sao, nhanh, ăn nhiều chút.”Tịch Minh Chí cũng ngồi xuống, biểu tình vui mừng: “Xem ra Bạch Bạch đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.”Tịch Phi Phi thấy cha mẹ đều bị Tịch Bạch ‘thu mua’, trong lòng cô có phần mất hứng, vừa nãy đã nói rõ ràng, đợi Tịch Bạch trở về cùng ‘đối phó’ cô, khẳng định để cho cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận cái sự thật này, không nghĩ tới cha mẹ thế nhưng nhanh như vậy đầu hàng rồi.Tịch Phi Phi phòng bị nhìn cô: “Em rốt cuộc có âm mưu gì?”Tịch Bạch chọc đôi đũa vào chén cơm trắng, thản nhiên nói: “Em có thể có âm mưu gì.”“Lấy sự hiểu biết của chị với em, em tuyệt đối sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, em khẳng định đang âm thầm âm mưu gì đó.”“Em không có!” Tịch Bạch bình tĩnh nói: “Chị, từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ không phải em vẫn nhường chị sao, hôm nay cũng vậy, điểm cộng thi vào trường đại học em nhường cho chị, chị còn có gì bất mãn.”“Cái gì gọi là em nhường cho chị! Mọi thứ chị vốn có đều là chị nên có được!”Tịch Bạch cười lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục giải thích với cô, cô quá hiểu Tịch Phi Phi.
Cô chính là muốn bức Tịch Bạch cãi nhau với mình, vừa cãi cô liền khóc, cô vừa khóc, cha mẹ sẽ cảm thấy là Tịch Bạch khi dễ cô.Đứa nhỏ khoẻ mạnh khi dễ đứa nhỏ ốm yếu, vậy được rồi! Vì thế ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Tịch Bạch.Vở kịch như thế, Tịch Phi Phi dùng từ nhỏ đến lớn, mà lần nào cũng đúng.
Tịch Bạch trước kia quá ngốc cho nên bị thua thiệt không ít trong tay Tịch Phi Phi.
Hiện tại cô sẽ không lại mắc bẫy.Tịch Phi Phi thấy Tịch Bạch không chịu tiếp chiêu, vì thế lại chuyển hướng sang cha mẹ mình —“Ba mẹ, ba mẹ đừng bị em ấy lừa! Tối hôm nay chúng ta hỏi em ấy cho rõ ràng, làm rõ xem em ấy rốt cuộc muốn làm cái gì!”
Đột nhiên một tiếng ‘bốp’ vang lên, Tịch Minh Chí nhẫn nại đã lâu vỗ bàn, phẫn nộ quát Tịch Phi Phi: “Đủ rồi! Em gái con đã nhẫn nhịn đến mức này, con lại còn muốn thế nào! Về phòng mà xem xét lại bản thân mình đi!” Tịch Phi Phi khó có thể tin nhìn cha: “Cái gì, nó nhẫn nhịn, đây rõ ràng là âm mưu của nó! Ba mẹ đừng để nó lừa!”“Tịch Phi Phi, con sao có thể trở thành như vậy chứ!” Tịch Minh Chí giơ tay lên chuẩn bị tát cô một cái, Đào Gia Chi tay mắt lanh lẹ chặn tay Tịch Minh Chí lại: “Anh bình tĩnh chút.”Tịch Minh Chí lắc đầu, thất vọng nói: “Nó bị em làm hư rồi!”Đào Gia Chi nhìn về phía Tịch Phi Phi, biểu tình nghiêm túc: “Tịch Phi Phi, con thật sự hơi quá đáng rồi, quay về phòng con đi, tự kiểm điểm lại bản thân! Nếu không kiểm điểm cho đàng hoàng thì đừng có đi ra ăn cơm.” Tịch Phi Phi lần này khóc thật sự, cô đâu chịu nổi ấm ức như vậy, đá văng ghế bên người ra, thở phì phì lên lầu.“Tính cách con lớn lối đến vậy ư!” Tịch Minh Chí chỉ về phía cô giận dữ nói: “Có tin bây giờ ba gọi điện cho trường huỷ bỏ điểm cộng vào đại học của con không?”Tịch Phi Phi dừng bước, quay đầu lại nói: “Ba không có tư cách làm như vậy!”“Buổi thi đấu cấp thành phố đó hạng nhất làm thế nào đạt được, là nhờ tiết mục độc tấu đàn cello của em con mà giành được, tiết mục nhảy múa kia của con trông thế nào chứ, con tưởng người khác không có mắt sao!” “Đừng nói nữa!” Đào Gia Chi kéo góc áo Tịch Minh Chí: “Phi Phi là người bệnh! Anh đừng nói nữa!”Tịch Phi Phi tức giận trở về phòng, khép cửa lại cái ầm, gào khóc lớn.
Cô run tay lấy điện thoại, mở Weibo ra, soạn một lời nói nguyền rủa TịchBạch vô cùng độc ác.
Thế nhưng nghĩ đến sự kiện hot search lần kia khiến hình tượng bị sụp đổ, Tịch Phi Phi khống chế tay mình không ấn nút đăng.
Cô ném di động ra, táo bạo gầm nhẹ một tiếng.Tịch Bạch ngồi trên bàn, im lặng ăn bữa cơm không có mùi vị, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí liên tục gắp thức ăn cho cô, lòng tràn đầy áy náy và thua thiệt.Tịch Minh Chí thậm chí rộn rạo muốn gọi điện cho hiệu trưởng Trần.Chị em hai người đều là con gái ông, ông làm sao không biết bản thân quá mức thiên vị Tịch Phi Phi, thua thiệt Tịch Bạch.Cha mẹ đều biết hết mọi chuyện trong lòng, nhưng chính bọn họ cũng không biết làm sao cho công bằng, Tịch Phi Phi sinh ra đã bị chứng máu
khó đông liền quyết định rằng cô là người được coi trọng nhất trong