Đêm hôm đó, phòng bệnh Tịch Phi Phi rất náo nhiệt.Hai người Tịch Minh Chí cùng Đào Gia Chi thay nhau thẩm vấn Tịch Bạch, Tịch Bạch ngồi trên sofa, không nói tiếng nào.“Xem ra những đạo lý dạy con từ nhỏ đều thành công cốc rồi.” Đào Gia Chi giận nói: “Con lại có thể trở thành cái bộ dạng này, làm mẹ thất vọng quá rồi!”Tịch Minh Chí nói: “Nếu như con từ chối truyền máu cho chị con, con không phải con gái chúng ta! Chúng ta cũng sẽ không nuôi con nữa!” Tịch Bạch nghe vậy, sắc mặt có chút thay đổi.
Cô đứng dậy nói: “Bây giờ tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, từ nay tôi và hai người không còn quan hệ gì nữa.”Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí thấy cô quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với bọn họ thì lập tức đổi ý.
Tịch Minh Chí tiến lên một bước, giữ chặt tay
Tịch Bạch: “Không được đi!”Tịch Bạch tức giận quay đầu, gằn từng chữ một: “Hai người lại muốn giam tôi lại sao!”“Con nói gì vậy, ba mẹ đã khi nào giam con!”Trong lúc mấy người đang tranh chấp trong phòng bệnh, bà Tịch bỗng nhiên đi đến, kêu lên: “Buông con bé ra!”“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Tịch Minh Chí thả Tịch Bạch ra, hơi kinh ngạc: “Mẹ đến thăm Phi Phi sao?”Tịch Bạch chạy đến bên cạnh bà nội, trợ lý Tần lập tức đứng chắn trước người cô.“Chắc cả đêm không ngủ đi.” Bà Tịch nhìn về phía Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí: “Trông con cái cả một đêm, bây giờ vẫn còn sức làm ầm ĩ?” “Mẹ, đêm qua suýt chút nữa Phi Phi đã…”Đào Gia Chi rốt cuộc không kiềm được cảm xúc, che miệng bắt đầu thút thít: “Cháu nó suýt chút nữa là không gặp được mẹ rồi, mẹ mau vào thăm cháu đi.”Bà Tịch quay đầu nhìn Tịch Phi Phi, từ ái hỏi một tiếng: “Phi Phi, giờ cháu thấy thế nào?”Nước mắt Tịch Phi Phi như đê vỡ, nói đến là đến, thút thít khóc lóc kể lể, “Bà nội, hu hu hu, con suýt chút nữa là chết rồi.”“Sợ lắm rồi chứ gì?” “Dạ.”“Nghe nói là tự con lấy dao cắt cổ tay.” Vẻ mặt nhân từ của bà nội dần biến mất, bà lạnh giọng chất vấn: “Đã sợ chết như thế sao còn dám hủy hoại bản thân?”Đào Gia Chi sốt ruột bảo vệ con, vội vàng nói: “Đều trách Tịch Bạch, nếu như không phải nó bức bách, sao Phi Phi có thể nghĩ quẩn như vậy.”Bà nội nhận lấy ly nước trợ lý Tần đưa tới, nhấp một miếng trà, chợt hiểu gật đầu: “Thì ra là Tịch Bạch đặt dao lên tay Phi Phi, ép nó cắt cổ tay.” Tịch Minh Chí do dự nói: “Cũng không phải vậy, nhưng mà nó cũng không thoát được liên can.”Chỉ nghe một tiếng ‘cộp’ vang lên, ly nước bị bà nội đặt mạnh xuống chiếc tủ đầu giường, dọa cho ba người trong phòng run rẩy.“Cuộc đời mẹ không vừa mắt hai loại người.”Bà Tịch lạnh giọng nói: “Thứ nhất là loại nhu nhược, vì loại người này trước giờ không bao giờ xem lại tính xấu của mình, tất cả đều do người khác sai.
Loại thứ hai là ỷ yếu hiếp đáp người, loại người này lại càng ghê
tởm, mượn vài điểm yếu của mình liền bắt người khác làm mọi chuyện cho mình, nếu không cho liền huyên náo ồn ào kể tủi với mọi người, cuối cùng để đổi lấy cái gì? Đơn giản là đổi lấy sự khinh thường và lạnh nhạt của người khác.”Bà Tịch liếc nhìn hai vợ chồng: “Con gái cưng hai đứa dạy ra chiếm đủ cả hai loại rồi.”Đào Gia Chi đứng bên tường, lẩm bẩm nói: “Mẹ, mẹ bất công quá rồi.” “Mẹ bất công?” Bà Tịch giống như nghe phải chuyện cười, hỏi lại lần nữa: “Con nói mẹ bất công?”“Không phải sao.
Tối qua không biết Tịch Bạch trốn đi tận đâu, hại Phi Phi suýt chút nữa mất máu mà chết.
Bây giờ mẹ không trừng phạt con nhóc xấu xa này, ngược lại nói Phi Phi không phải, không phải bất công sao?”Tịch Minh Chí liên tục kéo tay vợ, để bà không tiếp tục nói.
Bà Tịch hiển nhiên đã giận dữ rồi.Bà Tịch gật đầu nói: “Được, được, coi như mẹ bất công.
Từ nay về sau, Tịch Phi Phi sống hay chết không liên quan gì tới Tịch Bạch.
Mẹ không cho phép Tịch Bạch truyền máu cho nó một lần nào nữa!”“Mẹ! Tại sao lại vậy!” Đào Gia Chi khàn cả giọng nói: “Như vậy Phi Phi sẽ chết mất!”“Hôm qua nó không chết, sau này cũng không chắc sẽ chết.”Bà Tịch nói: “Nghĩ cách tìm nhóm máu phù hợp đi, hết bao nhiêu tiền thì tính vào nhà họ Tịch, nhưng mẹ không cho phép con lại đụng vào cháu mẹ dù chỉ một đầu ngón tay!”Lúc bà Tịch quay người rời đi, quay đầu liếc nhìn Tịch Bạch, ánh mắt có chút không đành lòng, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch à, nhanh lớn đi, bà nội có chuyện trông cậy vào con.”Tịch Bạch hiểu sức nặng của mấy chữ này.
Bây giờ bà che chở cô như vậy hiển nhiên đã không chỉ coi cô là cháu gái.
Cô và chị họ Tịch Tĩnh như nhau, đã thành người thừa kế lý tưởng trong suy nghĩ của bà.Tịch Phi Phi kích động đập mền, hét to phát tiết cảm xúc, mà Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi lại đồng thời im lặng.Lúc này bọn họ mới ý thức được, Tịch Bạch bây giờ đã không chỉ là con gái của họ.
Bọn họ rốt cuộc không đụng được vào một đầu ngón tay cô.
Không khí trong phòng bệnh chỉ một lúc trở nên kỳ cục.Tịch Minh Chí mở miệng trước tiên, lạnh giọng trách cứ Tịch Phi Phi: “Từ giờ về sau không được gây chuyện với em gái con nữa.”Tịch Phi Phi khó tin nhìn cha: “Ba! Sao ba lại…”
Tịch Minh Chí gằn giọng, không chút biểu cảm nói: “Gia hòa vạn sự hưng, chúng ta là người một nhà, nhất định phải đoàn kết.”Đúng vậy, ở nhà họ Tịch, bất kỳ chuyện gì cũng phải vì lợi ích của dòng tộc.
Tuy Tịch Minh Chí làm ăn không tốt nhưng ông cũng nhìn ra được, Tịch Bạch nhà ông, chỉ sợ tương lai…Tiền đồ vô lượng.Tịch Bạch ra mặt, nhà bọn họ sẽ hưng thịnh theo.Tịch Phi Phi hiểu rõ ý của cha, đột nhiên không thể tin mà cười.Cái gì mà thương yêu, cái gì mà bất công, trước lợi ích, thì ra chẳng là cái thá gì!“Hay lắm, gia hòa, hay lắm, vạn sự hưng.” Tịch Phi Phi cười như một người điên: “Con hiểu rồi, con rốt cuộc hiểu rồi! Ha ha ha ha!”Tịch Minh Chí lạnh giọng nói: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi, nhà chúng ta gây chuyện cũng đủ nhiều rồi, về sau..”Ông nhìn về phía Đào Gia Chi, trầm giọng nói: “Về sau, chăm sóc Tiểu Bạch cho tốt đi.”Đào Gia Chi nhìn Tịch Phi Phi, tuy không đành lòng, nhưng bà không thể phủ nhận, quyết định của chồng là chính xác.“Con về nhà đây.” Tịch Bạch mệt mỏi nói: “Còn bài tập chưa làm xong.” Tịch Minh Chí nói: “Ba gọi điện nói lái xe chở con về.”“Không cần, con muốn đi bộ một chút.”“Vậy cũng được, ba kêu dì Chu nấu cơm, con về ăn rồi học cho tốt, không nên nghĩ nhiều, về sau