Tạ Tùy đứng ở xa, lồng ngực phập phồng, hiển nhiên là điên cuồng chạy tới.Tịch Bạch sửng sốt mấy giây, sau đó chạy nhanh tới ôm lấy thắt lưng cường tráng của anh.Lồng ngực anh rắn chắc, mang theo hơi nóng của người thiếu niên, thật ấm áp.Tịch Bạch nhắm chặt hai mắt, dùng cánh mũi cọ cọ vào vải áo mềm mại của anh.
Người này thật đáng ghét.Tạ Tùy cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, cười nói, “Bạn gái quan trọng hơn ăn cơm một chút.”“Ai là bạn gái anh, không biết xấu hổ.”“Mặc kệ em có nhận Tạ Tùy hay không, dù sao Tạ Tùy nhận em rồi.”Tịch Bạch còn chưa kịp phản ứng, Tạ Tùy chợt cúi đầu hôn lên cánh môi cô—-“Đời này, bạn gái anh chỉ có Tiểu Bạch thôi, nói được làm được.” Anh ngậm lấy môi dưới của cô, thâm tình nói xong câu đó, sau đó nhẹ nhàng mút một cái.Cánh môi thiếu nữ mềm mại, mang theo chút ướt át, ấm áp.
Tạ Tùy cảm thấy tim mình cũng sắp bị cô hòa tan.Anh kìm lòng không được trằn trọc, muốn tiến sâu hơn.Tịch Bạch khẽ chớp hàng mi, theo bản năng đặt tay lên lồng ngực anh muốn đẩy anh ra.
Tạ Tùy giữ tay cô lại.“Đừng nhúc nhích.”Anh rời khỏi môi cô nhưng vẫn ôm chặt lấy cô.
Trên người cô mang theo một mùi thơm dìu dịu, có chút ngọt.Thân thể Tịch Bạch nhỏ bé, bị anh ôm vào lòng, hoàn toàn chiếm giữ lấy….
Đèn đường yếu ớt, Tịch Bạch run sợ ngẩng đầu lên, thấy cần cổ thon dài xinh đẹp của anh.
Anh nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết hơi lồi nhấp nhô lên xuống.Hiển nhiên đang cực lực đè nén dục vọng trỗi dậy.Tịch Bạch thử tránh thoát cái ôm của anh, Tạ Tùy lại dùng sức ôm lấy cô, uy hiếp nói: “Em đừng lộn xộn, ông đây thật muốn cứng rồi.”Lời vừa nói ra, thân thể Tịch Bạch cứng đờ, quả thật nghe lời không dám lộn xộn.Nào có người con trai nào nhạy cảm như vậy, ôm một cái liền…Thân thể cô cứng ngắc, khuôn mặt ửng hồng mất tự nhiên, căn bản không dám nhìn xuống dưới.Mưa bụi bay lất phất vỗ lên mặt hai người, hàng mi run rẩy kia của cô gái cũng dính vài giọt nước mưa.Tịch Bạch dùng đầu ngón tay vuốt lên khóe miệng bị anh hôn.Môi anh rất mềm, hôn rất kiềm chế, cũng rất không thạo, chỉ là theo bản năng ngậm lấy, mút lung tung, ngậm môi cô tới tê dại.Mấy phút sau, Tạ Tùy chậm chạp buông lỏng tay, dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Ôm cũng ôm rồi, đi thôi.”
“Vậy em đi nha.”Tịch Bạch nắm dây đeo túi xách, đi vài bước, lại quay đầu lại nhìn anh.
Anh cũng đúng lúc nghiêng người nhìn cô không chớp mắt, con ngươi đen như mực thâm trầm.Tạ Tùy phẫy tay với cô.Cho đến sau này, mỗi lần Tịch Bạch nghĩ tới nụ hôn đầu của cô, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mưa phùn đêm đó, thân ảnh cô độc cùng ánh mắt quyến luyến của thiếu niên dưới ánh đèn đường.Thật ra thì tính tình Tạ Tùy trầm uất nội tâm, rất nhiều lời anh ngại nói ra miệng.
Đời trước cho đến lúc sắp chết, cô cũng không nghe được Tạ Tùy nói chữ yêu.Làm bạn là lời tỏ tình nhiệt liệt thâm tình nhất mà anh từng nói.
Anh cùng cô cố gắng sống, cũng dứt khoát chết cùng cô.Buổi chiều sau khi Tạ Tùy báo thù cho cô, anh ôm tro cốt của cô nằm trên đường ray.Dùng phương thức thảm thiết nhất trên đời, hòa cùng máu xương với cô, cái chết cũng không cách nào chia tách bọn họ.—————–Cuộc sống Tịch Bạch dần bình lặng, sau khi Tịch Phi Phi lành bệnh cũng không đi tìm cô gây phiền phức.
Thứ nhất là do cha mẹ đã quản thúc cô chặt chẽ hơn rất nhiều, không cho cô đối nghịch với em gái.
Thứ hai sau vụ cắt cổ tay, cô quả thật bị dọa, chỉ lúc cận kề cái chết cô mới hiểu sinh mạng đáng quý, không dám bậy bạ đi tìm đường chết.Thời gian như dòng suối chảy vào khe núi, phản chiếu lấy ánh mặt trời ngày hè, tĩnh mịch mà bình hòa.Lên lớp 12, cha mẹ không chút nào dám buông lỏng.Tịch Phi Phi thì coi như thôi, thành tích của cô ở trong trường vẫn ở trong top nhưng nửa năm gần đây cảm xúc mất khống chế, thành tích trượt dài.
Trước đây thi đậu vào trường đại học trọng điểm hẳn không có vấn đề gì nhưng bây giờ có thể thi đậu đại học hay không cũng khó nói.Bạn học có thành tích như cô, nhiều nhà có tiền, cha mẹ cũng sẽ nghĩ cách đưa bọn họ ra nước ngoài, dù cho trình độ trong nước thấp một chút nhưng tốt xấu vẫn có tiếng là du học sinh.Nhưng suy tính đến sức khỏe Tịch Phi Phi, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí cũng không thể yên tâm cho cô đi xa nhà.Hoàn toàn không thể trông cậy vào Tịch Phi Phi rồi, dù gì trong nhà có đủ tài chính nuôi sống cô, tương lai tùy tiện cho cô một vị trí trong công ty là
được.Thành tích Tịch Bạch tăng vọt, từ top 100 ở lớp trước leo thẳng vào top 50, và trong kỳ thi tháng gần đây nhất đã leo lên vị trí thứ mười hai.Cha mẹ tự nhiên ký thác toàn bộ hy vọng lên người Tịch Bạch, chỉ mong cô có thể thi đậu đại học có tiếng với điểm số xuất sắc như Tịch Tĩnh, tương lai tranh đoạt vị trí người thừa kế tập đoàn Tịch thị, cũng có thêm con bài để mặc cả.Một buổi tối cuối tháng 9, Tạ Tùy và bạn bè đi ra khỏi phòng quyền anh, chuẩn bị đi ăn khuya, lại nghe được tiếng con gái kêu cứu trong ngõ nhỏ.
Đều là mấy đứa con trai tuổi trẻ máu nóng, nghe được tiếng kêu bén nhọn lập tức vọt vào hẻm nhỏ tối đen như mực.Phía trước chiếc Mercedes-Benz sang trọng, một người đàn ông đang đè cô gái xuống đất.Cô gái liều mạng giãy dụa, cố gắng đưa tay với lấy điện thoại cách đó nửa mét, lại bị người đàn ông nắm tóc, lôi lên quăng lên xe.Thân xe phát ra một tiếng ‘bốp’ nặng nề.Cô gái bị đau, khẽ hừ một tiếng, ánh mắt khuất nhục mà phẫn hận.Người đàn ông móc một ống tiêm từ trong túi ra, đâm về phía cánh tay cô gái.Tạ Tùy chạy tới đầu tiên, nhấc chân đạp vào hông người đàn ông kia.
Người đàn ông bị anh đạp lảo đảo đụng vào tường, ống tiêm trong tay cũng rơi xuống.Người đàn ông thấy mấy tên nhóc xen vào việc người khác, trở tay lấy con dao nhọn từ trong túi ra, quơ lung tung, uy hiếp để bọn họ không dám tới gần.“Khuyên tụi bây đừng xía vào việc người khác!”Thân hình Tạ Tùy nhanh nhẹn, tránh thoát cánh tay đang vung dao của hắn, đồng thời chế trụ cổ tay hắn, bẻ gập lại, con dao liền bay ra ngoài.Tương Trọng Ninh chạy tới đá văng con dao, nhìn về phía tên lưu manh: “Khi dễ con gái còn dùng dao, mày mà là đàn ông à.”Người đàn ông kia thấy bên này người đông thế mạnh, bản lĩnh cũng không tệ, nếu tiếp tục cũng chưa hẳn chiếm được lợi, đành chạy trối chết.Đám con trai đương nhiên không dễ gì bỏ qua cho hắn, nhưng người này chạy rất nhanh, mới mấy phút đã mất tăm, biến mất ở cuối hẻm.Mấy người thiếu niên gào to: “Có bản lĩnh khi dễ con gái thì đừng có chạy!”Nhưng nhìn là biết không đuổi kịp rồi.
Cô gái vịn xe đứng lên, dựa ở bên cửa xe, che ngực thở dồn dập.Tương Trọng Ninh quan tâm hỏi: “Này, em gái, em không sao chứ? Có bị thương không, có muốn đi bệnh viện không?”Tùng Dụ Châu vỗ sau ót anh: “Cái gì mà em gái, mày còn nhỏ hơn người ta đó.”Tương Trọng Ninh nhìn cô một chút, cô ăn mặc như dân công