Khoảng thời gian đó, có lẽ cuộc chiến cấp 3 đã mở màn, cơ hội Tịch Bạch và Tạ Tùy gặp nhau đương nhiên cũng ít đi nhiều.Tâm tư của con gái bình thường sẽ tỉ mỉ mẫn cảm hơn cơn trai, bóng dáng thoáng qua của Tịch Tĩnh ở sân bóng rổ hôm đó khiến cô cảm thấy tình huống có gì đó không đúng.Tạ Tùy chưa từng nói với cô anh và Tịch Tĩnh có bí mật lại còn từng giao lưu.
Tịch Bạch cố gắng khống chế bản thân đừng nghĩ về hướng tiêu cực, nhưng chỉ cần cô vẫn còn để ý thì không cách nào bỏ qua được, khiến tâm lặng như nước.Hiện tại Tạ Tùy không phải người con trai sống trong gian khổ, chỉ có duy nhất mình cô nữa.Tạ Tùy vừa mới tròn mười tám, tuổi trẻ đẹp trai, một nụ cười một giọng nói, cho dù là động tác hút thuốc cũng dẫn tới sự chú ý của không ít thiếu nữ bên cạnh, trái tim rung động.Tịch Bạch mơ hồ có chút lo nghĩ.Kỳ nghỉ đông đã tới, hành tung của Tạ Tùy càng lúc càng không rõ, rất nhiều lúc Tịch Bạch không liên lạc được với anh.Cuối năm, cô nhận được điện thoại của bà nội, nói quỹ từ thiện của tập đoàn Tịch thị tổ chức một hoạt động biểu diễn quyên góp tiền hỗ trợ trẻ em ở nông thôn, hỏi cô có hứng thú tham gia hay không.“Chị họ Tịch Tĩnh của con sẽ đi, đại khái là phải lên núi khoảng một tuần, có điều con đang ôn thi đại học vất vả, nếu như không có thời gian cũng không cần miễn cưỡng, chung quy thì việc học vẫn quan trọng nhất.”Bởi vì thời gian đi là năm sau sau kỳ nghỉ đông, cũng vẻn vẹn có một tuần, cho nên Tịch Bạch đồng ý rồi.Vừa khéo có thể ra ngoài giải sầu một chút, áp lực học nặng nề khiến cô không thở nổi.Đương nhiên, cũng còn có một nguyên nhân nho nhỏ.Tịch Bạch muốn điều chỉnh lại tâm tình của mình một chút.Đêm trước ngày xuất phát, cô chủ động đi tìm Tạ Tùy nhưng anh không có ở nhà.
Tịch Bạch lấy điện thoại ra định gọi cho anh, ngẩng đầu lên liền thấy anh đeo balo chéo đi lên lầu, trong tay còn mang theo một túi đồ kho.Nhìn thấy Tịch Bạch, Tạ Tùy rõ ràng giật mình, sau đó bước nhanh tới: “Sao lại qua chỗ anh lúc này?”“Tới xem anh có học hành chăm chỉ không.” Tạ Tùy cười cười, hỏi: “Ăn cơm chưa?” “Chưa.”Anh lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Tịch Bạch vào nhà, “Tối nay em có lộc ăn rồi.”Căn phòng được thu xếp gọn gàng, bây giờ anh không hút thuốc lá nữa, gạt tàn thuốc trên bàn trà cũng không còn, trên bàn học chất một đống tài liệu tham khảo, trang sách mở ra ngay vị trí anh vừa mới xem xong.
“Tối nay làm thịt kho.” Tạ Tùy đi thẳng vào bếp, chỉ nói với Tịch Bạch: “Em tự chơi đi.”Tịch Bạch chậm rãi đi tới cạnh cửa phòng bếp, ngắm nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên, buồn buồn nói: “Có người nào đó thật là ngốc mà.”Tạ Tùy nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Là sao?” “Nhìn không ra Tiểu Bạch gần đây đang giận ấy.”Tạ Tùy buông dao cắt thịt xuống, quay đầu vẫy tay về phía cô: “Qua đây.” Tịch Bạch nghe lời đi qua, Tạ Tùy còn nói: “Há miệng.”Tịch Bạch há miệng ra, Tạ Tùy bỏ một miếng thịt kho cắt gọn vào miệng cô.“Ngon không?” “Ngon.”Anh vỗ vỗ ót cô, dịu dàng nói: “Ra ngoài chờ anh, sắp xong rồi.”Tịch Bạch xoay người đi tới bên cửa, đột nhiên nhớ ra là cô muốn tìm anh tính sổ, sao có thể dễ dàng bị đồ ngon mua chuộc chứ!Đầu lưỡi còn tràn ngập hương vị của thịt bò, cô hơi đói rồi.
Đợi ăn no xong lại tìm anh tính sổ.Tịch Bạch hờn dỗi đi ra bàn học, lật coi tài liệu tham khảo thật dày kia, định kiểm tra chỗ sai cho anh.Vẫn rất chăm chỉ, bài tập phía trên anh đã làm rồi, thậm chí còn có bút đỏ chữa sai.Tịch Bạch cảm thấy là lạ, cô gấp tài liệu tham khảo lại, nhìn thấy mấy chữ to trên trang sách ‘Sách phụ đạo Hằng Anh’.Phụ đạo Hằng Anh nghe quen quen, Tịch Bạch nghĩ ngợi, giật mình nhớ ra, đây không phải là lớp phụ đạo Tịch Minh Chí nói muốn báo danh cho Tịch Phi Phi sao?Nghe nói lớp phụ đạo này chỉ dành cho cậu ấm cô chiêu gia đình có tiền, thời gian nửa tháng tập trung ôn nội khóa, phí báo danh tới mười mấy vạn, nghe nói chất lượng cực cao.Tịch Bạch giật mình nhớ tới khoảng thời gian này không thấy mặt mũi tăm hơi Tạ Tùy đâu, thì ra không phải cố ý không nghe điện thoại, mà do anh đến trường luyện thi nội trú Hằng Anh.Nhưng sao anh có thể đi con đường đó? Xưa nay Hằng Anh không chiêu sinh gia đình bình thường, mà gia đình bình thường cũng không chịu nổi học phí cao như vậy.Nghĩ tới bóng dáng thoáng qua của Tịch Tĩnh trên sân bóng rổ hôm đó, mọi nghi ngờ trong lòng Tịch Bạch đều được giải thích.
Tên này đúng là có dính líu tới Tịch Tĩnh.Tạ Tùy đeo găng tay cách nhiệt, bưng cơm canh nóng hổi ra khỏi phòng bếp: “Ăn cơm thôi.”Gian phòng trống không, bóng dáng cô gái đã không thấy từ lúc nào.Tạ Tùy gỡ găng tay xuống, nhìn vào cuốn tài liệu dưới đất, sắc mặt nặng nề.—————Tịch Bạch đi mà không nói, một mình lang thang trên đường tấp nập, trong lòng trống rỗng, cổ họng đắng chát chua xót.Phản bội – hai chữ này giống như dao găm đâm vào tim Tịch Bạch.Từ lúc sống lại, cô chỉ muốn giữ cho tâm mình yên tĩnh, bình bình an an sống hết một đời.Là anh khăng khăng lao vào cuộc sống của cô, sao anh có thể phản bội cô sau khi làm đảo loạn hết tâm tình của cô như vậy.Bầu trời bắt đầu đổ hạt mưa lất phất, tựa như màn sương mù bao phủ thành phố này, mang theo cái thanh lạnh riêng của mùa đông.Cô bẻ cổ áo lênSau lưng truyền đến tiếng chuông xe đạp ting ting vang giòn, Tịch Bạch quay đầu.
Trong mưa bụi, thiếu niên ngồi trên chiếc xe đạp leo núi đang chống một chân xuống đất.Anh nhìn về phía cô, ánh mắt càng lúc càng thâm thúy.
Tịch Bạch tiếp tục bước nhanh về phía trước.Anh đạp xe nhanh chóng đuổi theo: “Tiểu Bạch giận thật à.”Tịch Bạch đỏ mắt lườm anh một cái, xoay người đi vào trung tâm thương mại, lên thang cuốn.Tạ Tùy lập tức xuống xe, dựng xe sát ven đường, chạy nhanh lên cầu thang, nắm chặt lấy tay cô gái.“Anh làm Tiểu Bạch đau lòng rồi à?” Giọng nói anh nhẹ nhàng lạ thường.
Oan ức trong lòng dâng lên, Tịch Bạch cắn môi dưới, cố chấp hất anh ra.
Tạ Tùy cau mày, ôm cô gái vào lòng: “Em đang nghĩ lung tung gì đó.” Hơi ấm lồng ngực anh xuyên qua quần áo truyền đến sườn mặt cô, cô nắm chặt góc áo anh, không nói một lời.“Sao anh có thể thích người khác…”Nửa câu sau bị mắc kẹt trong cổ họng chua xót của Tịch Bạch, nói thế nào cũng không nên lời, trong nội tâm cô thực sự rất quan tâm, rất quan tâm Tạ Tùy.“Trước đó anh theo đuổi em, sau này em thích anh rồi anh lại….
phản bội em.” Tịch Bạch không khống chế được cảm xúc, đôi mắt xa xăm, giọng nói
nghẹn ngào, “Anh như vậy thật là khốn kiếp.”Tạ Tùy nhịn không được cười lên, cảm thấy bất ngờ khi cô lại nghĩ như vậy: “Anh thích ai vậy ta.”“Hôm đó em nhìn thấy chị họ rồi.” Càng nói cô càng cảm thấy oan ức, nấc nghẹn nói: “Chị ấy rất tốt, không có người con trai nào có thể từ chối chị ấy.”Nói cho cùng, vẫn là chưa đủ tự tin, Tịch Tĩnh vẫn là cô gái nổi trội nhất trong nhà, mà cô… lại là một đứa cô đơn ảm đạm.Trái tim kiên nghị của Tạ Tùy bị nước mắt cô thấm ướt, anh nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt ướt sũng của cô: “Anh mãi mãi sẽ không phản bội Tiểu Bạch.”Tịch Bạch ngước mắt, nhìn ánh mắt nóng bỏng như chứa cả dãy tinh hà của thiếu niên.“Biết tại sao không?” Cô lắc đầu.“Em là lý tưởng của anh, cũng là lý do duy nhất anh nhiệt tình yêu thế giới này.”Cho nên anh nhận lấy món quà của Tịch Tĩnh, nhận lấy sự khinh bỉ của cô ta, chính là vì có thể cố gắng tới gần cô thêm một chút.“Lớp phụ đạo kia là ân tình Tịch Tĩnh trả cho anh, anh từng giúp chị ta.” Tịch Bạch rốt cuộc buông góc áo anh ra, kinh ngạc nhìn anh.Tạ Tùy kéo cô đến ghế nghỉ chân trong trung tâm thương mại, giải thích đàng hoàng: “Không nói cho em biết là sợ làm em sợ, lúc đó anh gặp Tịch Tĩnh trong hẻm, có thằng kia cầm ống tiêm dính HIV định làm hại chị ta.” Tịch Bạch bịt miệng lại, đôi mắt đen đơn thuần lộ ra kinh ngạc không thể tin.“Việc này bọn Tương Trọng Ninh cũng biết, nếu em không tin có thể hỏi tụi nó.”Tịch Bạch nhớ mỗi lần Tịch Tĩnh ra nơi công cộng đều có vệ sĩ mặc thường phục đi bên cạnh.
Trước kia Tịch Phi Phi luôn lấy chuyện này để cười nhạo sau lưng Tịch Tĩnh, nói cô ỷ mình là thiên kim tiểu thư, phô trương thanh thế.Bây giờ Tịch Bạch mới hiểu, đây không phải là phô trương thanh thế, thực sự Tịch Tĩnh quá sức bắt mắt, khiến một số người cảnh giác và kiêng kỵ.Dùng kim tiêm HIV hại cô, có thể thấy ngoan độc tới cỡ nào.Thấy Tịch Bạch không nói lời nào, Tạ Tùy nghĩ cô bị hù sợ rồi, anh ngồi sát lại gần cô thêm nữa, tay ôm chặt lấy bờ vai cô: “Đừng sợ, em còn có anh.”
Hàng mi đen nhánh của Tịch Bạch bị nước mắt làm dính bết lại, trong đôi mắt là một lớp màn sương mỏng.Nghi ngờ mấy ngày nay được giải quyết, cô thở nhẹ một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân thật ngốc thật ngốc, thật là đồ ngốc.Lúc cô vừa hối hận vừa thẹn, thiếu niên xích lại gần cô, hôn trộm cô một cái.Tịch Bạch giật mình, ngước mắt cẩn thận nhìn anh.
Anh cười cười xoa xoa đầu cô: “Em đang nghĩ gì đó?” “Không, không có, sao lại hôn trộm em.”“Vậy thì quang minh chính đại hôn đi.”Tạ Tùy nói xong, đưa tay nâng cằm cô lên, đã rất lâu rất lâu rồi chưa hôn cô.
Tạ Tùy rất nhớ mùi của cô, ra sức cắn môi cô tựa như phát điên vậy.Lỗ tai Tịch Bạch ửng đỏ rồi, cô muốn giãy giụa, khẽ rên lên, tiếng nói mềm nhẹ, cánh tay lại bị anh nắm chặt, dẫn dắt vòng qua bên hông anh.Tịch Bạch không tự chủ được ôm eo anh, thân thể dựa vào lồng ngực anh, tránh né nụ hôn cắn mút này: “Tạ Tùy, đau… đau…”Tạ Tùy nới lỏng ra.Khó khăn lắm mới tránh anh được, thân thể mềm mại của Tịch Bạch núp trong lòng anh, chủ động ôm lấy anh nhưng tránh cho anh hôn.Tạ Tùy cười cười, mặc cho cô gái vùi mặt vào trong xương quai xanh của mình.“Đau cái gì mà đau, ông đây có dùng sức đâu.”Đôi môi hồng nhuận của Tịch Bạch tê tê dại dại, sắp bị anh hôn đến mất cảm giác luôn rồi.“Đau mà.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Vậy anh nhẹ một chút.”Anh nâng cằm cô lên, lại hôn cô một lần nữa.Lần này Tạ Tùy không hề thô bạo, anh nhẹ nhàng mút vào, liếm láp, có chút ép buộc cô phải nghênh đón toàn bộ sự xâm lấn của anh.Bờ môi anh mềm lạnh, nhưng đầu lưỡi lại ấm áp.Tịch Bạch không hề né tránh, thử chủ động chạm vào đầu lưỡi anh, lần này, hoàn toàn nhen nhóm phần bụng lửa kia của thiếu niên.
Anh vội né tránh, thậm chí dịch sang bên cạnh.“Ai cho em lộn xộn!”Tịch Bạch ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt đen như mực có chút vô tội: “Em…” Không thể đáp lại sao?
Tạ Tùy khó khăn đứng dậy, bước nhanh ra khỏi trung tâm, đón gió lạnh, cố gắng để mình tỉnh táo lại, đẩy xe đạp chuẩn bị chuồn đi.Tịch Bạch đuổi theo, ôm bụng nói: “Em muốn ăn cơm thịt kho, hơi đói rồi.” “Ăn hết rồi.” Tạ Tùy giận đẩy xe về phía trước, “Em ăn không khí đi.”Tịch Bạch đánh nhẹ anh một cái: “Sao lại thế.”“Mau về nhà đi.” Tạ Tùy vất vả mới bĩnh tình được, không dám mời cô về căn phòng nhỏ của mình, nếu không đêm nay anh thật sẽ làm cầm thú rồi.
“Ờ.” Tịch Bạch buồn buồn dừng bước: “Tạ Tùy, sau này có bất kỳ chuyện gì đều phải nói em biết nha.”Tạ Tùy hơi cong khóe môi, nhìn cô: “Hình như đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch ăn dấm nha.”Giọng anh khẽ vang lên, giống một chiếc lông vũ rơi vào tim cô.
Tịch Bạch oán giận liếc