Về đề nghị của Tịch Tĩnh, Tịch Bạch im lặng thật lâu.
Nếu muốn cạnh tranh, Tịch Bạch cảm thấy bản thân không nhất định thua Tịch Tĩnh, ít nhất, cô có trợ lực là lần trọng sinh này, tương lai tập đoàn xảy ra chuyện gì cô đều biết.
Chỉ cần chuẩn bị chu đáo, cô tự tin có thể làm tốt.
Cũng chính bởi vì sống lại lần nữa, Tịch Bạch không dám dễ dàng tin tưởng Tịch Tĩnh.Tịch Tĩnh là người lạnh lùng vô tình theo chủ nghĩa duy lợi, cho dù là nguyên lão công ty hay ‘khai quốc công thần’ đi theo cô nhiều năm, chỉ cần có chút uy hiếp tới lợi ích của cô, cô sẽ không chút do dự loại bỏ.Hợp tác với cô kỳ thực giống như đùa với sói.Tịch Bạch không trả lời ngay, Tịch Tĩnh cho cô thời gian suy nghĩ, có lẽ tương lai cô sẽ thay đổi chủ ý.Ngày kế, dưới sự sắp xếp của quỹ từ thiện, hai chị em Tịch Bạch và Tịch Tĩnh đến thăm cô nhi viện, tặng quà và tiền mà quỹ đã chuẩn bị sẵn.Toàn bộ hành trình đều có người quay chụp, đến lúc đó dùng làm hình ảnh tuyên truyền hoạt động công ích cho tập đoàn.Trước ống kính, Tịch Tĩnh tự nhiên hào phóng, cử chỉ vừa khéo.
Đồng thời cô còn hỏi han ân cần mấy đứa trẻ, thể hiện đầy đủ sự quan tâm.Có điều lúc ống kính dời đi, cô sẽ lập tức giữ khoảng cách với những đứa nhỏ lem luốc này.Lúc sau Tịch Bạch bảo cô bị mất vòng tay, chính là chiếc vòng tay bằng dây đỏ hình con chó, hỏi Tịch Tĩnh có nhìn thấy hay không.Tịch Tĩnh nghiêm mặt nói với cô nhất định là có đứa trẻ nào thừa dịp cô không chú ý lấy đi rồi.“Không đến mức đó đâu, chỉ là đồ chơi vỉa hè, không đáng tiền a.”“Bọn chúng biết cái gì, chỉ là cảm thấy lạ thôi, cho nên chị khuyên em tốt nhất đừng có tiếp xúc với bọn chúng, mất đồ rồi em cũng đừng đi tìm bọn chúng đòi lại, mất công người ta không biết còn nói chúng ta ức hiếp trẻ con.”Tịch Bạch ừ một tiếng, không nói gì thêm.——————-Trường luyện thi nội trú Hằng Anh nằm ở tầng trên của một tòa nhà văn phòng, điều kiện và cơ sở vật chất khá tốt, sàn có hệ thống sưởi, có nhà ăn và trung tâm thể dục giải trí.Tạ Tùy ngồi ở dãy cuối lớp học, cúi đầu chuyên chú giải đề trên giấy nháp.
Trong lớp phụ đạo này, Tạ Tùy rốt cuộc cảm nhận được cảm giác cầm cờ đi trước là thế nào.
Nửa năm trước dưới sự giúp đỡ của Tịch Bạch, nền tảng các môn học của anh gần như đã được củng cố, hiện tại học chung với những công tử nhà giàu không có nền tảng này cũng tương đương với việc ôn tập và củng cố lại lần nữa.Tạ Tùy từ nhỏ gặp nhiều khó khăn, dựa vào bản thân để rèn luyện một thân sắt thép, bởi vậy dù làm bất kỳ chuyện gì, anh đều liều mạng đi làm, sự liều lĩnh này áp dụng trong việc học khiến anh trở thành người đúng đầu lớp này, trở thành ‘học sinh tốt’ được người chú ý.Anh làm học sinh xấu quá lâu, hút thuốc lá đánh nhau đua xe, thậm chí bên hông anh còn xăm hình một con chó vừa hoang dã không bị trói buộc lại vừa đáng yêu.Trở thành một người khó hòa nhập, nhìn qua có vẻ rất ngầu.
Nhưng Tạ Tùy biết, điểm này không ngầu chút nào.Chờ anh đi ra khỏi thời trẻ khinh cuồng, anh lấy cái gì sống yên phận? Anh lăn lộn khó ngủ tự xét lại vô số lần trong đêm khuya, từ từ trưởng thành, biến mình thành học sinh giỏi mà trước đó bản thân đặc biệt nhìn không thuận mắt kia.Ít nhất, anh phải vì Tiểu Bạch mà cố gắng thử một lần.Còn về hình xăm con chó bên hông kia, sau khi Tịch Bạch vô tình nhìn thấy, vừa bực mình vừa buồn cười, lôi kéo Tạ Tùy đi ra phòng xăm ngoài trường học, nhất định phải bảo người ta xóa đi cho anh.Lúc xóa Tạ Tùy không nói tiếng nào, lúc tắm ngược lại đau đến gào khóc, còn lừa Tịch Bạch an ủi vỗ về.Tóm lại anh muốn làm một học sinh giỏi, nhưng tài năng quá nổi bật kiểu gì cũng sẽ trêu chọc một vài người cố tình gây sự.Mấy cậu ấm quần là áo lượt ở hàng trước nhìn Tạ Tùy, vẻ mặt bất mãn.
Một đứa nghèo hèn như vậy không biết làm thế nào mà có liên quan tới vị đại tiểu thư Tịch Tĩnh tập đoàn Tịch thị ngày thường chưa từng để mắt tới ai kia, nhờ vậy mới có cơ hội học cùng lớp với bọn họ, chỉ là điểm này đã đủ cho mấy thiếu niên này thấy khó chịu.Đái Tinh Dã đi ngang người Tạ Tùy, cố ý đụng rơi laptop của anh.Tạ Tùy không chú ý tới người con trai đang cố tình gây chuyện này, khom người nhặt lên.
Đúng lúc này, một chiếc giày thể thao AJ đen đạp lên laptop của anh.Tạ Tùy khẽ dừng tay, ngẩng đầu nhìn Đái Tinh Dã.Đái Tinh Dã cười nói: “Aiz, ngại quá nha Tạ Tùy, lỡ đạp dơ đồ của cậu rồi.” Anh còn cố ý dùng chân di lên laptop.
Ánh mắt Tạ Tùy xẹt qua hơi lạnh thấu xương, trầm giọng nói: “Nhặt lên, lau sạch.”“Mày bảo ông đây nhặt lên, nói chuyện cười gì thế.”Nhưng lời anh còn chưa dứt, Tạ Tùy chợt nhấc chân đá vào gối Đái Tinh Dã.Đái Tinh Dã quỳ một gối xuống, lại bị anh từ sau lưng kẹp cổ, tay cũng bị khóa sau lưng.Chỉ cần Tạ Tùy vặn nhẹ một cái, cánh tay này nhất định bị trật khớp.Đái Tinh Dã đau đến nhe răng nhếch miệng, luôn miệng cầu xin tha: “A A! Buông tay! Đau… đau…!”Tạ Tùy vỗ vỗ mặt anh, giọng nói lạnh như băng: “Tôi giống đang nói đùa sao?”“Không giống, không giống, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”Đái Tinh Dã ngày thường giao du với đám cậu ấm tay trói gà không chặt kia, xưng vương xưng bá, làm gì gặp qua người hoang dã như vậy.Tạ Tùy buông tay anh ra, Đái Tinh Dã không dám chậm trễ, vội vàng nhặt laptop trên đất lên, lấy áo mình lau chùi, lau sạch bụi mới cung cung kính kính đưa trả lại cho Tạ Tùy.Tạ Tùy không khách khí lấy lại laptop, lười nhìn anh thêm một cái, kìm giọng nói một tiếng cút.Đái Tinh Dã ngại ngùng trở lại chỗ mình, từ xa nhìn Tạ Tùy,vốn tưởng rằng anh là con mèo nhỏ mặc người khi dễ, không nghĩ tới lại là con sói đầu đàn.
Đái Tinh Dã cũng là một tên thích ăn đòn, không đánh thì không quen biết, anh coi như dây dưa với Tạ Tùy rồi.
Mỗi ngày sáng sớm lái xe đi đón anh, tan học cũng cố chấp muốn đưa anh về nhà, đến nhà anh làm bài tập, còn chép bài tập của anh.Giống như keo con chó, bỏ cũng bỏ không được.Tạ Tùy thật ra thì không ghét cậu ấm như Đái Tinh Dã.
Người khác chủ động lấy lòng, muốn kết bạn với anh, anh sẽ không từ chối, dĩ nhiên cũng sẽ không nhiệt tình đáp lại.Tình bạn giữa con trai với nhau nhạt như nước.Bởi vì cậu ấm Đái trong hội chủ động lấy lòng Tạ Tùy khiến cho tình cảnh ở trường luyện thi của anh khá hơn rất nhiều, mọi người gặp mặt cũng kêu một tiếng Tùy ca, không ai dám tìm anh gây sự.Tạ Tùy cũng chỉ là nhìn lạnh lùng nhưng kỳ thật đối với người rất tốt.
Ví dụ như lúc thi, người này làm xong liền gục xuống bàn ngủ, bài thi để ngửa lên
trên bàn, mấy thiếu niên rướn cổ dùng ‘thiên lý nhãn’ bên cạnh quả thực yêu thảm anh.Đêm mùng 8, Đái Tinh Dã nằm trên bàn trà nhà Tạ Tùy làm bài tập.
Tạ Tùy thấy khó chịu, mở hờ cửa sổ cho gió mát lùa vào, xua tan mùi nước hoa Cologne nồng đậm trên người Đái Tinh Dã.“Mẹ nó cậu chép xong thì mau cút đi.”Tạ Tùy vuốt mũi, không khách khí hạ lệnh đuổi khách.“Cậu cho rằng tôi muốn ở trong cái nhà rách nát này của cậu à.” Đái Tinh Dã bị lạnh đến run lẩy bẩy: “Nhà cậu đúng nghèo, ngay cả máy sưởi cũng không có.”“Vậy cậu lắp cho ông đây một cái đi.” “Được, ngày mai tôi sẽ cho người tới lắp.”Tạ Tùy không để ý tới anh, mở TV ra, thúc giục nói: “Nhanh chút đi.” “Biết rồi biết rồi, đi ị cũng hối, chép bài cũng hối, cậu đúng thật không có kiên nhẫn.”Tạ Tùy đúng là không có kiên nhẫn, có điều Đái Tinh Dã cũng đúng là không có phúc khí nhìn thấy lúc Tạ Tùy thật sự kiên nhẫn.Đối mặt với cô gái kia, sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh có thể đạt tới giới hạn ăn khớp nhịp nhàng.Đái Tinh Dã vừa chép bài tập vừa nói: “Tùy ca, sao cậu biết vị đại tiểu thư ‘tỉnh táo’ của tập đoàn Tịch thị kia vậy?”“Chuyện không liên quan cậu.”“Cậu không biết đại tiểu thư ‘tỉnh táo’ kia bình thường dùng mũi nhìn người, cao ngạo lạnh lùng, những người như tụi tôi nói trắng ra là cô ấy cũng chả thèm nhìn đến.”Đái Tinh Dã nghiêng đầu quan sát Tạ Tùy, nở nụ cười: “Dĩ nhiên, Tùy ca cũng coi là người đẹp sắc nước hương trời, khó trách, ha ha.”Lời anh còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng ‘vèo’, dao găm sắc bén bay sượt qua tai anh, rơi thẳng vào bia phi tiêu trên bàn đối diện.Đái Tinh Dã hết hồn nói không ra lời, sống lưng cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh: “Mẹ nó.”Tạ Tùy lại cầm con dao gọt trái cây trong mâm đựng trái cây lên, uy hiếp nhìn anh một cái.Thiếu niên vội vàng bịt miệng mình, vùi đầu chép bài tập, không nói nữa.
Hồi lâu, anh đột nhiên đặt bút xuống hỏi Tạ Tùy: “Tùy ca, tôi đột nhiên có chút chóng mặt là sao vậy.”Tạ Tùy nói: “Tôi đột nhiên có chút muốn đạp cậu bay ra ngoài là sao vậy.”
Đúng lúc này, Đái Tinh Dã đột nhiên chỉ vào quạt máy trên đầu: “Bà mẹ nó, phòng cậu đang đong đưa.”Tạ Tùy cũng thấy nước trong chậu cá vàng sóng sánh một chút.Có điều dao động này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một cơn gió, sau đó đã khôi phục như thường.“Chuyện gì vậy ta?”Tạ Tùy rất bình tĩnh nói: “Có thể là phòng sắp sập xuống, đề nghị cậu chạy mau đi.”Đái Tinh Dã im lặng, tên này chính là muốn đuổi anh đi đúng không, anh không đi, tiếp tục vùi đầu chép bài tập.Hơn mười phút sau, Đái Tinh Dã kêu to: “Tùy ca, có gì uống không, tiểu đệ của cậu sắp chết khát rồi.”Tạ Tùy không kiên nhẫn đứng dậy, đến tủ lạnh lấy hai lon nước cam.
Bởi vì Tiểu Bạch thỉnh thoảng sẽ đến đây cho nên trong nhà lúc nào cũng có đồ uống.Tạ Tùy từ