Buổi tối, Tịch Phi Phi cập nhật Weibo —‘Cảm ơn các bạn fan của Phi Phi, hiện tại mình đã qua thời kỳ nguy hiểm, mặc dù rất đau nhưng chỉ cần nghĩ tới có mọi người ủng hộ, mình sẽ có dũng khí đối đầu với bệnh tật, cảm ơn mọi người đã đi cùng mình cho tới bây giờ, yêu mọi người…!’Phần bình luận trước sau như một.
‘Xoa xoa Phi Phi.’‘Phi Phi bảo bối thật sự kiên cường a.’‘Phi Phi bảo bối cố lên, chúng tớ mãi mãi ở bên cậu.’…Trong bình luận có người hỏi: ‘Phi Phi bảo bối, bạn làm thế nào thoát khỏi nguy hiểm vậy?’Tịch Phi Phi đáp lại: “Là sự ủng hộ của mọi người khiến cho mình nhóm lại hy vọng sống.’Sự hồi phục của cô nhận được mấy ngàn lời khen ngợi, mà cô cũng không đề cập tới chuyện Tịch Bạch hiến máu cho cô.Ban đêm, Tịch Bạch nằm trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn phần bình luận của cô.
Nhiều người thích và quan tâm cô ta như vậy… trong mắt các cô ấy Tịch Phi Phi chính là một nữ thần ấm áp và truyền cảm hứng.Tịch Bạch từng nghe một câu nói, gọi là người sắt (nhân vật hình tượng) chính là để làm sụp đổ.Tịch Bạch cũng cập nhật Weibo, hình trên Weibo vừa khéo là lúc lấy máu cô chụp được, trong ảnh chụp ống dẫn lấy máu đỏ bừng bò trên cổ tay trắng nõn của cô, nhìn thấy ghê người…‘Đau đầu.’Cô bỏ qua tất cả nội dung sáo rỗng, hiện tại Weibo của cô không phải dùng để bộc lộ tâm tình, Weibo của cô là để cho người khác xem.
Người khác chính là địa ngục, hiện tại mỗi một fan mà Tịch Phi Phi lừa gạt về sau sẽ biến thành địa ngục của cô ta.Tịch Bạch cập nhật Weibo xong liền lên giường nằm nghỉ ngơi.
Đi ngủ có thể giúp cô tạm thời giảm bớt đau đầu.Hai giờ sau, Tịch Bạch nhận được lác đác vài cái bình luận, trong đó phần lớn là lời cổ vũ động viên cô của nhóm bạn thân.
Còn có hai bình luận đến từ người xa lạ —‘Wow, chẳng lẽ cô thật là em gái Phi Phi sao?’‘Xem tớ phát hiện gì này? Hoá ra là Weibo em gái Phi Phi a!’ Tịch Bạch trả lời lại bình luận của họ bằng hai icon mặt cười.Tối đó trời đổ mưa cùng với từng đợt sấm sét, sáng sớm, Tịch Bạch rời giường đẩy mở cửa sổ liền cảm nhận được cảm giác mát mẻ đầu thu.
Cô mặc áo khoác nhung vào.Thời gian nghỉ giữa tiết, Ân Hạ Hạ vội vàng chạy vào phòng học, kích động nói với Tịch Bạch: “Tạ Tuỳ lần này thảm rồi, buổi sáng tới muộn bị hiệu trưởng bắt tại trận, hiện tại đang bị phạt đứng dưới mưa ở cổng trường a!”
Từ sau ngày Tạ Tuỳ vô duyên vô cớ tìm Tịch Bạch gây phiền toái về sau, Ân Hạ Hạ dường như coi anh thành kẻ địch, chỉ cần có tin tức không tốt nào về Tạ Tuỳ, cô sẽ hớn hở chạy tới nói cho Tịch Bạch.Tịch Bạch quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ.Hạt mưa lớn vỗ phần phật vào những chiếc lá của cây ngô đồng ngoài cửa sổ.Dầm mưa sao.“Có thể xem như có người thu thập anh ta rồi!” Ân Hạ Hạ vô cùng khoái chí, “Anh ta thật tự cho rằng chính mình coi trời bằng vung hả.”Tịch Bạch hỏi: “Tạ Tuỳ sao lại đến muộn?”Hôm nay là ngày chào cờ, có lãnh đạo tuần tra, học sinh thông minh sẽ không làm bậy vào lúc này, Tạ Tuỳ càng sẽ không.
Anh càng thâm trầm sành đời hơn so với những người khác, sẽ không cứng rắn va vào họng súng.Ân Hạ Hạ không chút để ý nói: “Đại lão muộn còn cần lý do sao.” Ngẫm lại cũng rất có lý.Tan học, Tịch Bạch đeo cặp sách, cầm chiếc dù nhỏ viền hoa của cô đi tới cổng trường.Sáng nay trời mưa, Đào Gia Chi bảo cô không cần đạp xe, để cô cùng chị gái ngồi xe về.
Tịch Bạch không muốn ở cùng Tịch Phi Phi, mỗi lần cô ở cùng đám bạn thân kì kèo mè nheo rất lâu mới có thể ra khỏi cổng trường.
Tịch Bạch cảm thấy thật lãng phí thời gian.Cô một mình đi đến gần cổng trường mới thấy Tạ Tuỳ vẫn đang đứng phạt, đã gần tới trưa rồi.
Anh đứng ở cửa phòng bảo vệ, mưa to ào ào trút xuống người anh, tóc đen ướt dán trên trán anh, mưa theo mi mắt anh rơi xuống, ánh mắt cũng bị xối nước không mở ra được.
Cực kỳ chật vật.Các học sinh đi qua chỉ trỏ, thấp giọng nghị luận.
Một đêm vào thu, gió mang theo hơi lạnh.Áo thun mỏng của Tạ Tuỳ đều đã ướt đẫm dính ở trên người, lộ ra hình dáng cơ bắp mạnh mẽ của anh, nhìn qua có chút gợi cảm.Nữ sinh cũng không dám nhìn anh nhiều.Tịch Bạch đi tới lại dừng một chút, nơm nớp lo sợ đi lướt qua anh.Mặc dù Tạ Tuỳ đã cảnh cáo cô, không cần xuất hiện trước mặt anh, Tịch Bạch cũng ngoan ngoãn nghe theo lời cảnh cáo của anh, đi đường đều tránh gặp anh.
Có điều cô phải về nhà nha, đây cũng hết cách rồi.Cô lẫn trong đám người, cúi đầu đi ra cổng trường, mong sao Tạ Tuỳ không thấy cô.
Lại không nghĩ rằng, lúc đi qua bên cạnh anh, Tạ Tuỳ đột nhiên
quăng cái túi gì đó vào trong ngực cô.
Động tác mang theo chút thô bạo.
Tịch Bạch theo bản năng đưa tay nhận lấy, trên túi vải vẫn mang theo hơi ấm còn sót lại, nhưng lại không bị ướt mưa chút nào, hiển nhiên được anh bảo vệ rất tốt.Cô mở miệng túi ra, phát hiện là một vài hộp thuốc giảm đau Ibuprofen.
Tịch Bạch kinh ngạc ngẩng đầu: “Cho… em?”Tạ Tuỳ khó chịu lầm bầm nói: “Không muốn thì vứt đi, dám trả lại cho tôi thử xem, đánh chết em.”Anh hung dữ nói xong, sải chân bỏ đi.Bảo vệ trường học đuổi theo ra: “Này! Còn chưa cho em đi a! Tạ Tuỳ! Ai cho em đi hả! Đứng lại! Em đứng lại!”Tạ Tuỳ cũng không quay đầu.Tịch Bạch sững sờ nhìn mấy hộp thuốc kia, cả người đều đã mê mang rồi.
Cho nên… anh vì mua thuốc mới bị trễ sao?——–Buổi chiều, mưa to không có chút dấu hiệu dừng lại, rào rào, lá cây xanh biếc ngoài cửa sổ được gột rửa mới hoàn toàn, xanh mướt toả sáng.Mùa thu và đông ở miền Nam chưa bao giờ nhiễm sắc vàng cam, bốn mùa vĩnh viễn như xuân hạ.Tịch Bạch ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tới Tạ Tuỳ làm sao có thể biết cô đau đầu không thoải mái, lại còn đưa cho cô một hộp Ibuprofen.Đời trước Tịch Bạch vì thiếu máu, mỗi lần choáng váng đầu, Tạ Tuỳ đều đặt đầu cô giữa hai chân anh, giúp cô xoa bóp huyệt Thái Dương.
Tay anh đã từng đánh bại những tuyển thủ quyền anh cấp cao nhất, tràn đầy máu tươi, cũng đặt tay trên vô lăng lướt qua những khúc ngoặt chết người, mà lúc anh nâng đầu xoa bóp cho cô, đầu ngón tay mang theo nhẹ nhàng chỉ thuộc về anh.Toàn bộ đều cho cô.Mãi đến khi giáo viên dạy Anh văn chỉ đích danh, Tịch Bạch mới hồi thần lại.
Giáo viên tiếng Anh trực tiếp sử dụng tiếng Anh cực kỳ không khách khí hỏi cô, đi học thất thần rốt cuộc là đang nghĩ tới cái gì.Tịch Bạch mở miệng cũng là một chuỗi câu tiếng Anh lưu loát, nói bản thân có chút không thoải mái, cho nên mới thất thần ngẩn người.Lời nói ra ngay cả giáo viên Anh văn cũng ngây ngẩn cả người, trình độ tiếng Anh của cô lưu loát khiến người líu lưỡi, sử dụng khẩu ngữ cũng hoàn toàn không giống như học sinh cao trung phổ thông, ngược lại như là người đã sống nhiều năm ở nước ngoài.
Đời trước Tịch Bạch học đại học chuyên ngành phiên dịch, cho nên trình độ Anh văn của cô nói không chừng không tệ so với giáo viên Anh văn.Sau khi cô nói xong, giáo viên Anh văn xem như tâm phục khẩu phục, chỉ có thể cho cô ngồi xuống, nói cô không thoải mái có thể đi tới phòng y tế.
Tịch Bạch nói không sao, chỉ là