An Khả Nhu cùng đường, vì thế quẹo đến chỗ Tịch Bạch, hy vọng cô giúp giải thích.Hiện tại, lượng fan trên Weibo Tịch Bạch cơ hồ là tăng theo cấp số nhân, vô số bạn trên mạng hỏi Tịch Bạch, nói cô giải thích một phen chuyện hút máu, thậm chí có vài người trên mạng váng đầu lớn tiếng chất vấn cô, vì sao lại cùng một giuộc với An Khả Nhu hãm hại chị gái mình.Weibo Tịch Phi Phi có mấy trăm vạn fan, nhưng không phải tất cả mọi người đều quan tâm chuyện Tịch Phi Phi bị ức hiếp, bạn trên mạng tuổi tác lớn hơn không nói một từ về chuyện này, kích động giậm chân đều là các fan trẻ tuổi dễ dàng bị kích động.Chỉ mới một ngày, lượng fan Weibo của Tịch Bạch đạt tới bốn vạn.Bạn bè trên mạng đều đợi Tịch Bạch trả lời.
Có điều phải để cho bọn họ thất vọng rồi, Tịch Bạch sẽ không đáp lại bất kỳ chuyện gì.Thứ nhất An Khả Nhu đã từng chó điên cắn loạn nhằm vào cô; thứ hai, bây giờ còn quá sớm.Trọng sinh trở về, Tịch Bạch vô cùng khắc sâu một đạo lý, bạn có thể nói ra uất ức cũng không được xem là uất ức, mà là biện giải, chỉ có người khác cảm thấy được bạn uất ức, mới thật là uất ức.Cho nên cô sẽ không giống như đời trước đi tố khổ như vậy.Trong lòng Tịch Phi Phi có chút sợ hãi, Weibo Tịch Bạch hiện tại bị rất nhiều fan phát hiện, cô cực kỳ lo lắng em gái có thể nói ra lời tổn hại hình tượng của cô.Có điều may mắn là Weibo Tịch Bạch vẫn im lìm, cũng không đáp lại An Khả Nhu.Weibo Tịch Bạch đăng đều là nội dung tích cực tốt đẹp, ví dụ như đến nhà bạn thân chơi, hoặc là đi dạo phố uống trà sữa các loại… Mặc dù thỉnh thoảng biểu lộ việc không muốn truyền máu, nhưng lời nói không hề kịch liệt, cũng không nói xấu Tịch Phi Phi, đối với cô không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào.Tịch Phi Phi an tâm, quan hệ giằng co với Tịch Bạch cũng dịu đi không ít, lại bắt đầu dối trá hỏi han ân cần, quan tâm cô đủ điều.Cha mẹ nhìn thấy tình cảnh như vậy tự nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng.
Nửa tháng sau, cha mẹ An Khả Nhu tới cửa, tự mình giải thích với Tịch Phi Phi, hy vọng cô có thể thả cho con gái mình một đường.
Hiện tại An Khả
Nhu cả ngày thần bí lẩm nhẩm, bác sỹ nói có khả năng xuất hiện khuynh hướng trầm cảm.Toàn bộ chuyện này đều do Tịch Phi Phi ban tặng, cha mẹ An Khả Nhu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì con gái nhà mình có thể đi ra khỏi đoạn ác mộng này, bọn họ vẫn phải ưỡn mặt tới cửa, tự mình nói xin lỗi Tịch Phi Phi.Tịch Phi Phi nhận sự giải thích của người lớn, ra mặt trấn an nhóm fan xao động, nói chuyện này chỉ là hiểu lầm, hiện tại An Khả Nhu đã biết sai, hy vọng nhóm fan không cần công kích cô ấy, để cho chuyện này qua đi.Nhóm fan mắng mấy ngày rốt cuộc không chửi nổi nữa, ổn định lại, An Khả Nhu cũng xoá sạch bài đăng Weibo về Tịch Bạch, chuyện này cuối cùng chấm dứt.Nửa tháng sau, An Khả Nhu quay lại trường học, tính cách rộng rãi vốn có trở nên có chút tối tăm.Bình an vô sự đến tuần cuối tháng 9, Tạ Tuỳ cùng mấy người bạn thân đi ra phòng học, đi ngang qua nhà giữ xe đạp mới sửa lại.Mấy học sinh nam không có mắt chạy qua như một trận gió, làm đổ một loạt xe đạp, phản ứng dây chuyền ầm ầm, làm người qua đường giật mình quay đầu lại nhìn.Tạ Tuỳ xoa xoa lỗ tai, nghiêng đầu liền nhìn thấy một chiếc xe đạp màu hồng phấn ngã trên đất.
Chiếc xe thuộc dạng gấp được, thân xe được lau sạch sẽ, trước xe còn gắn một chiếc giỏ xe màu trắng.Mấy học sinh nam mặc áo thun hoàn toàn không phát hiện ra hành vi vô tâm của mình, vui cười đùa giỡn rời khỏi, không nghĩ tới Tạ Tuỳ đột nhiên nghiêng người, chặn đường bọn họ.Mấy người phòng bị hỏi: “Làm gì thế?”Tạ Tuỳ nhìn qua chiếc xe màu hồng phấn kia, mặt lạnh lùng nhíu mày lại, tiếng nói trầm thấp mà băng lãnh —“Dựng lại.”Cậu trai mặc áo thun đen ngượng ngùng nói: “Cậu quản nhiều quá rồi đó.” Tạ Tuỳ hơi nghiêng đầu, lắc lắc cổ một lần, động tác hơi có chút ương ngạnh.“Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”Cậu con trai mặc áo thun đen biết không thể trêu vào Tạ Tuỳ, trong lòng vô cùng rụt rè, chỉ có thể dịu xuống, đi đến bên lán xe đạp, dựng từng chiếc xe đạp ngã lên.“Như vậy được chưa.”
Tạ Tuỳ kêu cậu ta tránh đường ra, giọng nói bình tĩnh lại mang theo không giận tự uy–“Nhìn đường chút.”Đợi mấy đứa con trai sau khi rời đi, Tùng Dụ Châu đi bộ đến trước xe đạp, lần mò quan sát một hồi: “Để em dùng hoả nhãn kim tinh nhìn xem, xe này là… của con gái?”Tạ Tuỳ không để ý đến anh, móc ra một chiếc khăn tay từ trong cặp, lau bụi đất dính trên yên xe.“Không thể nào! Chỉ là một chiếc xe đạp lại phiền lão nhân gia tự mình lau, giao cho em được rồi.”Tùng Dụ Châu muốn tiếp nhận khăn tay, Tạ Tuỳ đẩy anh ra, “Không cần.” Khoé mắt Tùng Dụ Châu mang ý cười, ôm cánh tay cùng mấy người anh em dựa ở bên cạnh xem náo nhiệt: “Tuỳ ca, giỏ xe em ấy hình như bị lệch.” Tạ Tuỳ đi đến trước kiểm tra, giỏ xe thật đúng là bị cong vẹo.
Cái này dễ, bẻ thẳng là được.Anh đưa tay bẻ, ‘rắc’ một tiếng, giỏ xe mẹ nó lại rơi xuống rồi!Tạ Tuỳ nhìn giỏ xe trong tay, lại ngẩng đầu nhìn mấy anh em, khoé miệng giật giật.Tùng Dụ Châu vẻ mặt cũng lờ mờ: “Này… Tuỳ ca không hổ là quyền vương, tay khỏe ghê à.”Thật khéo vào lúc này, Tịch Bạch đeo cặp sách từ phòng học đi ra, dừng lại bên cạnh chỗ đậu xe.
Giỏ xe của cô còn đang trong tay Tạ Tuỳ.“…”Bị cặp mắt tối đen như mực kia của cô nhìn, Tạ Tuỳ không sợ trời không sợ đất trong nháy mắt đột nhiên con mợ nó chột dạ rồi.“Tạ Tuỳ, vì sao anh phải làm như vậy?”Giọng nói Tịch Bạch hơi khàn khàn, giọng điệu giống như biểu tình của cô vậy, bình tĩnh.Không biết vì sao, Tạ Tuỳ cực kỳ thích nghe cô gọi tên anh, Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ, giọng điệu cực kỳ trầm, nhưng mang theo cảm xúc thật sự đặc biệt.
“Tôi…”Cái gì cũng có thể vứt, thể diện thì không.Tạ Tuỳ lập tức lạnh mặt, hung ác nói: “Thứ đồ chơi rách nát gì thế này, cản đường ông đây.”Anh nói xong, lại ném giỏ xe ra ngoài, giỏ xe lăn vài vòng trên đất, lăn tới dưới chân Tịch Bạch, càng thêm méo mó.Tùng Dụ Châu giật giật khoé miệng, gian nan nuốt nước miếng.
Đại ca à, theo đuổi con gái không phải giống anh vậy nha!Tịch Bạch trơ mắt nhìn giỏ xe lăn đến bên chân, cô ngồi xổm người xuống đất nhặt giỏ lên, phủi phủi bụi đất, không nói một lời đi đến bên cạnh xe, thử đặt nó lên trên đầu xe.Tạ Tuỳ thấy bộ dáng không nóng không lạnh của cô, có chút khó chịu, “Em thử tức giận với ông đây xem?”Tịch Bạch thành thật nói: “Em sợ anh đánh em.”“Mẹ nó, sao em lại cảm thấy ông đây muốn đánh em.”Tịch Bạch ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh quét về phía anh: “Anh đụng xe vào em.”Yết hầu Tạ Tuỳ lên xuống, thật lâu sau, tầm mắt anh nhìn sang một bên, kìm nén thật lâu, cũng không thể kìm nén một câu thực xin lỗi.Tạ Tuỳ khi nào thì nói xin lỗi với người khác vậy.Tịch Bạch thấy giỏ thật sự không gắn lại được, chỉ có thể từ bỏ, đặt giỏ ở yên sau xe, dù sao bên ngoài trường học cũng có chỗ sửa xe.
Tịch Bạch đẩy xe rời khỏi, lúc đi qua bên người Tạ Tuỳ, Tạ Tuỳ đột nhiên đưa tay đặt lên vai cô.Quần áo bằng chất vải chiffon cực kỳ mềm, cũng cực kỳ mỏng, anh thậm chí xuyên qua chất liệu may mặc chạm đến đầu vai cô.Mặt trời chói chang, nhiệt độ cực kỳ ấm, gió cực kỳ hanh.Anh phát giác lòng bàn tay mình có chút ẩm ướt, kinh ngạc nhìn tay mình, bật