Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh

Chương 65


trước sau



Cho dù biết Lệ Tiểu Ý bị Lệ Sâm bán đi rồi, nhưng Tạ Tùy không tìm thấy chứng cứ cũng không thể đưa anh ta ra công lý.Lệ Sâm cũng không để lộ ra ngoài vụ bạo hành trong đêm mưa kia.Anh ta làm chuyện xấu đương nhiên sẽ không dám lộ ra, chỉ đành để răng rụng máu chảy, nuốt cái thiệt này vào trong.Sự tình Lệ Tiểu Ý bị lừa bán không nhiều người biết, Tạ Tùy cũng giấu Tịch Bạch, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô.Kỳ thi đại học sắp đến, anh không mong cô sẽ bị bất kỳ điều gì làm phân tâm.Trong nhóm bạn bè, mỗi ngày sẽ chia sẻ chút tin tức, nhưng đa số đều là tin không có giá trị.Tin tức của Lệ Tiểu Ý vẫn hoàn toàn không có.Tạ Tùy suy đoán, hơn phân nửa là người mua đã tiếp nhận rồi.
Một khi người mua đã nhận, xui xẻo mà đưa vào núi thì thật sự là mò kim đáy bể, hết cách xoay chuyển.Mỗi tối Tạ Tùy sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy đứa bé kia bị trói tay chân, giống như chó bị buộc trên cao, ăn đồ ăn còn không bằng đồ cho heo ăn….

Nửa đêm tỉnh dậy mồ hôi chảy ròng.Nhưng sự sống chết của Lệ Tiểu Ý liên quan gì đến anh.Lúc đầu là Trình Tiêu chọn vứt bỏ anh, từ thời khắc bà bỏ đi kia, đã không phải mẹ anh rồi.Tạ Tùy không nhận người mẹ như thế, vậy con của bà thì có quan hệ gì với anh!Tất cả cố gắng của anh, toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của anh, chính là một ngày nào đó có thể đường đường chính chính ở bên cạnh người con gái anh yêu thương.Coi như anh ích kỷ đi, thế giới này vốn chưa từng có thiện đãi gì với anh, dựa vào cái gì mà yêu cầu anh tốt với thế giới này, tốt với người khác.Tạ Tùy không suy nghĩ thêm chuyện này nữa, bản thân anh trải qua cuộc sống bữa đói bữa no, quản sao được cuộc sống của người khác.Kỳ thi đại học rốt cuộc đã tới như lịch, giấy báo trường thi đã gửi xuống.

Tịch Bạch được phân tới tam trung, còn Tạ Tùy được phân đến trường số 12 ở rìa ngoại ô.Vì không để ảnh hưởng đến phát huy riêng của mỗi người, mấy ngày nay hai người đều ngầm hiểu không nhắc tới chuyện gặp nhau, chỉ là thỉnh thoảng nhắn tin báo nhau tình hình ôn tập.Trước khi thi Tạ Tùy đã giải một bộ đề thi thử, là đề luyện thi riêng của trường Hằng Anh, thành tích cũng không tệ lắm, việc này cho anh không ít tự tin.Nếu như anh thi nghiêm túc, không chừng thật sự có hi vọng – cùng cô học một trường đại học.Mấy ngày thi, bầu trời âm u có mưa nhỏ, xua đi cái nóng đầu hè.Nhiệt độ mát mẻ, trong không khí đầy mùi ẩm ướt, dính dính trên áo người.

Giữa trưa, Tạ Tùy lấy cuốn từ mới tiếng Anh từ kệ sách xuống, chuẩn bị ôn lại toàn bộ một lần mấy từ mình chưa thuộc.Khi anh lật danh sách từ ra, nhìn thấy bên trong có một lá thư bị ép phẳng lì thẳng thớm, mở đầu chính là chữ viết vuông vức ngay ngắn của đứa bé kia: ‘Anh Tạ tờ-uy-tùy, chào anh!’Tạ Tùy đóng mạnh cuốn từ mới lại, nhắm mắt bình ổn nỗi lòng, cố gắng để mình tránh đi những cảm xúc không tốt này.
Hiển nhiên đã không tìm được Lệ Tiểu Ý về rồi, anh có nghĩ nhiều hơn cũng vô ích.Hơn nữa, cho dù muốn tìm, cũng là người nhà của cậu đi tìm, liên quan gì tới anhAi cũng đều có mệnh, anh không giúp được bất kỳ ai.Giữa trưa, Tạ Tùy đi ra ngoài tiệm ăn cơm, bắt taxi sớm, đi đến trường số 12 chờ thi.Tiếng Anh là môn thi cuối cùng, Tạ Tùy có lòng tin.

Tiếng Anh là môn anh bắt đầu học sớm nhất, phát huy theo bình thường không có vấn đề gì lớn.Chỉ cần sống sót qua buổi chiều hôm nay, về sau núi cao biển rộng, mọi thứ đều tốt đẹp.Tạ Tùy ngồi chỗ ghế phụ, cúi đầu đọc từ mới tiếng Anh, vào trường thi ngoài văn phòng phẩm với giấy báo thi, không thể mang theo bất kỳ đồ vật gì.Tạ Tùy dự định trước khi vào phòng thi sẽ ném bảng từ này đi, về sau anh sẽ không bị thứ đồ chơi này tra tấn nữa rồi.Nghĩ tới đây, tâm tình anh có chút kích động.Tài xế thấy anh đang ôn từ mới, biết là học sinh hôm nay phải đi thi, nói với anh: “Đường này hôm nay hơi kẹt xe, có điều không sao, chú biết một con đường khác, cháu yên tâm, chắc chắn để cháu tới phòng thi đúng giờ.”Tạ Tùy cúi đầu chăm chú đọc sách, hững hờ trả lời: “Cảm ơn.” Thời gian bất luận thế nào cũng hẳn là tới kịp.Tài xế đánh lái sang một con đường ít xe cộ, Tạ Tùy hững hờ ngẩng đầu lên, phát hiện trong ghế xe màu đen đối diện có điểm gì là lạ.Có một đứa trẻ bị khăn tay che mặt, nằm xấp ở ghế sau ngủ, quần áo của đứa nhỏ hình như đã mặc rất nhiều ngày, vô cùng bẩn, mà chân cậu lại mang đôi giày kia, Tạ Tùy cảm thấy hơi quen.Anh hẳn đã nhìn thấy đôi giày kia, giày Nike trắng cùng kiểu.


Anh đã từng thấy Lệ Tiểu Ý mang, sở dĩ có ấn tượng khắc sâu như vậy là bởi vì có lần chơi bóng, cậu không cẩn thận làm bẩn giày trắng.

Lệ Tiểu Ý còn lẩm bẩm trở về nhất định sẽ bị mắng.Đứa trẻ bị che mặt nằm ở chỗ ngồi phía sau, bất kể là chiều cao hay hình dáng, đều có bảy tám phần tương tự Lệ Tiểu Ý.Rất nhanh, chiếc xe đen kia đã đóng cửa lại, ngăn cản ánh nhìn của Tạ Tùy.

Đèn đỏ bật sáng, chiếc xe tăng tốc chạy qua.Trái tim Tạ Tùy đập loạn, anh vội vàng nói với tài xế: “Nhanh đuổi theo chiếc xe kia!”
“Hả?”“Nhanh đuổi theo, chiếc xe phía trước có khả năng bắt cóc con nít!”Tài xế vội vàng đạp chân ga, đuổi theo xe phía trước.

Đuôi xe có biển số xe, nhưng Tạ Tùy từng chơi qua xe đua, liếc mắt đã nhìn ra đây tuyệt đối là biển số giả.Anh càng thêm chắc chắn, người trên xe chính là Lệ Tiểu Ý bị mất tích nhiều ngày!“Phiền chú nhanh lên chút, đừng để mất dấu.” “Chú sẽ cố.”Chiếc xe biển số giả lái lên một con dốc khác, lái xe nói với Tạ Tùy, “Bạn học, con đường này đi về phía núi Hồi Hổ, qua núi Hồi Hổ thì đến đường liên tỉnh ra khỏi thành phố rồi, hôm nay không phải cháu phải thi đại học sao? Hay nhanh gọi cảnh sát đi.”“Xe kia biển số giả, báo cảnh sát không kịp.”Nắm tay Tạ Tùy nắm chặt, huyệt thái dương giật mạnh liên tục, nhìn thấy chiếc xe đen phía trước càng lúc càng xa.Nếu như ra khỏi thành phố, đường cao núi xa, đời này anh muốn gặp lại Lệ Tiểu Ý một lần gần như là không thể.Tạ Tùy không có bất kỳ thời gian suy nghĩ, trầm giọng nói với lái xe: “Dừng xe.”Lái xe theo lời ngừng lại, Tạ Tùy kéo cửa chỗ ghế lái, nói với tài xế: “Đường đi ở núi Hồi Hổ này hiểm trở, chú báo cảnh sát trước, ở đây đợi họ, tôi sẽ đuổi theo bọn họ.”Tài xế có chút do dự, không dám tùy tiện giao xe cho anh, Tạ Tùy đưa giấy báo thi và thẻ căn cước cho ông.“Yên tâm, tôi trốn không nổi đâu.” Anh ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.Tài xế đứng ở ven đường nơm nớp lo sợ lấy điện thoại báo cảnh sát, không yên tâm nói với Tạ Tùy: “Nhóc con, cháu không đi thi đại học hả.”Tạ Tùy nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga, tiếng xe xé gió chạy thẳng tới đường núi.Anh đã không kịp cân nhắc nhiều như vậy rồi.Phải, là anh ích kỷ, muốn dựa vào nỗ lực bản thân để xông pha đất trời, hiểu rõ ràng muốn ở bên cạnh người con gái kia, muốn xứng với cô… Cả đời Tạ Tùy tự hỏi đã làm qua vô số chuyện sai và vô liêm sỉ, tuyệt đối không phải là người tốt trong mắt người khác, nhưng anh rất thẳng thắn, hơn nữa tâm không hổ thẹn.
Nếu như hôm nay anh vì bản thân và tiền đồ mà từ bỏ Lệ Tiểu Ý, cả đời này của anh cũng không trong sạch rồi.Bản thân mình như vậy, không xứng với cô.Tạ Tùy không chút do dự, đuổi theo chiếc xe đen biển số giả kia.————Giữa trưa, Tịch Bạch gục xuống bàn nghỉ ngơi, lại bị cơn ác mộng làm tỉnh.

Đã rất lâu rồi không mơ thấy chuyện mình sống lại một đời, hiện tại đối với Tịch Bạch mà nói, cô không hề sợ hãi sắc mặt như ác ma của người nhà, cô đã nhanh chóng trưởng thành, đủ mạnh đến mức có thể bảo vệ lấy bản thân, cho nên những thứ này không thể tạo thành sự sợ hãi trong nội tâm cô.Nhưng cô mơ thấy Tạ tùy, mơ thấy tai nạn xe cộ cướp đi hết tất cả của anh.

Mây đen trên đỉnh, cuồng phong gào thét dưới vách núi Hồi Hổ, chiếc xe bị va chạm đến mức biến dạng hoàn toàn, thiếu niên trong xe bê bết máu.Anh mở to một mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cô.Ánh sáng trong đôi mắt đen nhánh của anh dần dần biến mất, hi vọng cũng biến mất, cái duy nhất không biến mất chính là sự quyến luyến tha thiết của anh.Tịch Bạch giật mình tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.Ngoài cửa truyền đến giọng nói của bà nội: “Tiểu Bạch, sắp tới giờ rồi, nên dậy thôi.”“Con dậy đây nội.”Tịch Bạch ngồi dậy, cầm lấy túi bút trong, nhanh chóng kiểm tra lại thẻ căn cước của mình, giấy báo thi còn có bút chì 2B và cục tẩy lúc cần dùng tới, chắc chắn không bỏ sót cái gì.Trái tim của cô đập mạnh, buổi trưa nằm thấy ác mộng như vậy, dù sao cũng không phải điềm tốt.Cô lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Tạ Tùy, lại thấy tin nhắn Tạ Tùy nhắn cho cô hai mươi phút trước, ‘Tiểu Bạch, anh đi thi rồi, không mang theo điện thoại, mọi chuyện đều tốt.’Lúc này mới thoáng yên tâm một chút.Tịch Bạch đi ra khỏi phòng, bà nội đã gọi tài xế chờ trong sân, chuẩn bị đưa cô tới trường thi.Trước khi thi, bà nội dặn đi dặn lại cô phải bình tĩnh làm bài, không nên nghĩ quá nhiều, làm xong đề thì không được quên kiểm tra lại họ tên.Tịch Bạch nói vâng, ngồi lên xe chào tạm biệt bà nội.Lần này độ khó của đề thi tiếng Anh tăng lên, nhưng đối với Tịch Bạch chỉ là chuyện nhỏ.

Kiến thức môn tiếng Anh được truyền lại từ kiếp trước, đề
thi đại học tiếng Anh hoàn toàn không làm khó được cô.Cuối cùng viết một đoạn văn hay, lúc làm bài xong, thời gian còn lại tầm một tiếng đồng hồ.Tịch Bạch thoáng lo lắng cho Tạ Tùy, độ khó của lần thi này tăng lên rồi, không biết anh có thể ứng phó hay không.Rất nhanh, tiếng chuông kết thúc bài thi vang lên, thời học sinh cấp 3 của Tịch Bạch đã chính thức kết thúc.Cũng không kích động giống như tưởng tượng, tâm tình của cô rất yên tĩnh, bước chân trầm ổn ra khỏi phòng thi, xa xa nhìn thấy núi non mây gió trùng điệp phía chân trời đang chậm rãi len vào vách núi.Chung quanh có các thiếu niên thiếu nữ đang ôm nhau thét lên, thanh xuân say ngủ hoàn toàn thức tỉnh, tâm trạng ngột ngạt cũng hoàn toàn được giải phóng vào giờ phút này.Chú Lưu tài xế đang đứng ngoài trường chờ Tịch Bạch, lúc Tịch Bạch cầm lại được điện thoại, việc đầu tiên chính là gọi cho Tạ Tùy.Chuyện bây giờ cô muốn làm nhất chính là ôm anh thật chặt.Đây không phải là cuộc chiến của một mình cô, là của cô và Tạ Tùy.

Cô vội vàng muốn biết tình hình của anh thế nào.Không ngoài dự đoán, Tạ Tùy không nghe máy, điện thoại của anh vẫn trong tình trạng tắt máy.Hẳn là anh cũng mới ra khỏi trường thi, điện thoại để ở nhà vẫn chưa lấy, cho nên Tịch Bạch gọi điện cho bà nội trước.Bà nội đang họp hội đồng quản trị, trợ lý đưa điện thoại tới, nói là cô Tịch Bạch gọi.

Bà không chút do dự nhận điện thoại, quan tâm hỏi: “Bạch Bạch, thi xong rồi hả, thế nào con?”Tịch Bạch nói mọi chuyện đều tốt, phát huy như bình thường.

Bà nội thở phào một hơi, nói buổi tối đi chơi với bạn bè chúc mừng, thả lỏng cho thoải mái, có thể về trễ.Tịch Bạch vừa cúp điện thoại với bà nội liền lập tức nhận được tin nhắn của nhóm Hạ Hạ gửi tới, nói hôm nay lớp liên hoan buổi tối, mọi người nhận được tin thì tập hợp ở quán lẩu ngoài trường.Tịch Bạch nói tài xế lái xe chở thẳng tới tiệm lẩu bên ngoài trường học rồi xuống xe.Tiệm lẩu này là nơi sau khi cô sống lại lần đầu tiên ăn cơm cùng Tạ Tùy.

Phần lớn các bạn cùng lớp đều đã ngồi vào bàn và gọi món, cảm xúc của mọi người đều dâng cao, mấy nam sinh gọi bia, bảo hôm nay không say không về.
Thậm chí ngay cả chủ nhiệm lớp thầy Lương cũng tới, mấy đứa con gái vây quanh thầy Lương hỏi đề bài, mấy bạn đáp án giống nhau vui mừng khôn xiết, mấy người làm sai thì có chút hụt hẫng.Cơm nước xong xuôi, các bạn lại rủ nhau đi KTV hát karaoke.


Tịch Bạch vẫn gọi điện thoại cho Tạ Tùy nhưng điện thoại của anh vẫn trong tình trạng tắt máy.Tâm tình Tịch Bạch dần trùng xuống, chẳng lẽ anh thi môn tiếng Anh không tốt, cho nên tâm trạng không vui.Cũng không tới mức đó chứ.

Tuy tính cách Tạ Tùy có chút táo bạo, nhưng anh cũng không phải kiểu người không nói một lời mà mất tích.

Mặc kệ anh có thi được hay không, hẳn là anh đều sẽ nói với Tịch Bạch một lời để tránh cho cô lo lắng.Ngay lúc Tịch Bạch đang lo lắng bất an nhất, trong lớp có cậu học sinh dưới sự ủng hộ của mọi người tỏ tình với Tịch Bạch.Bạn nam kia tên là Từ Diệp, là lớp phó học tập của lớp, thành tích đứng top đầu, lạc quan, thuộc kiểu con trai ấm áp.Lớp học có không ít bạn nữ có thiện cảm với anh, có điều anh nói đã có người mình thích.Không ngờ tới bạn gái mà Từ Diệp thích lại là Tịch Bạch, chẳng lẽ anh không biết, Tịch Bạch và Tạ Tùy luôn

có chỗ mập mờ sao.Tịch Bạch có chút bất ngờ, không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Từ Diệp, gương mặt Từ Diệp đỏ ửng, tay không ngừng run rẩy…Tịch Bạch nói anh rất ưu tú, nhưng mình đã có người yêu, không tiếp nhận được ý tốt của anh, hi vọng anh có thể thi đậu vào trường mình thích, về sau càng ngày càng tốt.Mấy câu nói đã uyển chuyển từ chối anh, lại không khiến Từ Diệp mất mặt, cực kỳ khéo.Tịch Bạch thích Tạ Tùy, đây không phải bí mật trên lớp cô.Từ Diệp nói biết mình sẽ bị từ chối, nhưng vẫn muốn để Tịch Bạch biết được tâm ý của mình, vì nếu hôm nay không nói, về sau khả năng sẽ không còn cơ hội.

Hôm nay xem như cho hai năm thầm mến đơn phương của mình dấu chấm kết thúc.Sau khi Từ Diệp rời đi, Ân Hạ Hạ xích lại gần Tịch Bạch, thấp giọng hỏi: “Tạ Tùy vẫn chưa nghe máy à?”Tịch Bạch bất đắc dĩ giơ điện thoại lên: “Anh ấy còn chưa khởi động máy nữa.”“Chắc là thi không tốt rồi.”
“Tiếng Anh của anh ấy rất tốt.”“Tâm tình không vui, càng là kiểu môn học càng tự tin, nếu như thi không được thì đả kích lại cực kỳ lớn.”Tịch Bạch cảm thấy cô nói có lý, càng lúc càng lo lắng.Ân Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn Từ Diệp phía đối diện: “Tớ cảm thấy Từ Diệp rất tốt nha, tuy tướng mạo không đẹp như Tạ Tùy, nhưng gia thế, học tập mọi thứ đều tốt, còn là con trai cực kỳ ấm áp, ở cùng người như vậy, chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Không giống như Tạ Tùy, kiểu người làm người ta lo lắng.” Tịch Bạch liếc nhìn cô: “Tốt như vậy, cậu tỏ tình với người ta đi.”“Tớ thực sự muốn chứ.” Ân Hạ Hạ đành chịu nói: “Người ta thầm mến cậu hai năm đấy! Đây là tình cảm thần tiên gì sao, tớ sao có thể làm người ta cảm động.”Tịch Bạch khẽ thở ra một hơi, lúc ngẩng đầu vừa khéo thấy ánh mắt sáng rực ngóng nhìn của Từ Diệp, cô nhanh chóng tránh đi.Lời Ân Hạ Hạ nói đều đúng, con trai như Từ Diệp tựa như ngọc ấm dưới ánh mặt trời, yêu đương cùng anh nhất định sẽ bình bình yên yên, an yên trôi chảy.Mà Tạ Tùy, anh không phải ngọc, anh là đá thô trên vách núi lởm chởm nguy nga, sắc bén, cứng rắn mà nguy hiểm, dưới thân thể anh là vách đá vạn trượng, nếu như tới gần anh, nhất định phải ôm chặt lấy anh, bởi vì chỉ cần không cẩn thận, sẽ ngã xuống vực sâu, thịt nát xương tan.Tịch Bạch lựa chọn Tạ Tùy, cũng xác định chọn một cuộc sống trùng trùng như vậy.————Tịch Bạch lần lượt gọi điện thoại cho Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Châu, nhưng bọn họ cũng không liên lạc được với Tạ Tùy, còn tưởng rằng Tạ Tùy đang ở cùng với Tịch Bạch.Trong KTV ồn ào ầm ĩ, Tịch Bạch thực sự không thể tiếp tục chờ đợi nữa rồi, sau khi cô chào các bạn học liền bắt taxi tới nhà Tạ Tùy.Trước đó Tạ Tùy có đưa chìa khóa nhà cho cô, Tịch Bạch trực tiếp mở cửa phòng ra, nhưng gian phòng tối đen không mở đèn, cũng không có người.

Tịch Bạch mở đèn sáng, đi tới bên cạnh bàn học.Trên bàn đặt cuốn sách đề thi trắc nghiệm mẫu mở sẵn, cây bút đen đặt trên bài thi, vẫn nguyên dáng vẻ anh ôn tập đêm qua.Tịch Bạch lục trong ngăn tủ tìm thấy điện thoại màu đen của anh, khởi động, trong nháy mắt điện thoại nhảy lên mười mấy cuộc điện thoại và tin nhắn chưa đọc, đều là của Tịch Bạch và bọn Tùng Dụ Châu gọi cho anh.
Anh chưa về nhà.Nghĩ đến cơn ác mộng như điềm báo buổi trưa nay, Tịch Bạch có chút hoảng.

Cô đi vài vòng trong phòng, không biết nên làm thế nào cho phải, lúc không thể làm gì, cô gọi điện thoại cho trợ lý Tần.“Tiểu Bạch?”Nhận được điện thoại của Tịch Bạch, trợ lý Tần hiển nhiên có chút kinh ngạc, “Hôm nay cháu thi sao rồi?’“Tạm thời không nói chuyện này, chú Tần, chú có thể giúp cháu tìm người không.

Cháu không liên lạc được với anh ấy, cháu rất lo lắng.

Anh ấy không mang theo điện thoại, chú điều tra giúp cháu xem hôm nay ảnh có đi thi không.”Trợ lý Tần nghe ra được giọng Tịch Bạch đang run rẩy, ngày thường cô rất ít khi làm phiền ông chuyện gì, nếu tìm tới ông, tất nhiên là lửa cháy tới nơi, ông lập túc hỏi: “Cháu muốn chú giúp tìm ai?”“Tạ Tùy, chú có gặp qua rồi.”“Được, để chú kêu người điều tra chút, tra ra được chú lập tức báo cháu, không nên lo lắng.”Tịch Bạch ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa của Tạ Tùy, cầu nguyện anh nhất định đừng xảy ra chuyện, phải bình an.Hơn mười phút sau, trợ lý Tần gọi điện thoại lại, Tịch Bạch vội hỏi: “Chú Tần, có tìm được không?”“Tìm được rồi.”Giọng trợ lý Tần trầm thấp, hiển nhiên tin tức không được tốt: “Tịch Bạch, bên phía trường học nói, hôm nay Tạ Tùy không tham gia môn tiếng Anh.” Tim Tịch Bạch rơi bộp một cái, cô đứng dậy, tiếng nói run rẩy: “Có phải, anh, anh ấy gặp chuyện gì không?”Trợ lý Tần hít sâu, nói: “Đứa trẻ nhà họ Lệ tìm về được rồi.” “Đứa trẻ nào? Cháu hỏi Tạ Tùy mà.”“Thời gian trước tiểu thiếu gia nhà họ Lệ bị bắt cóc, hôm nay Tạ Tùy trùng hợp gặp được, cậu ấy đưa đứa trẻ về rồi.”Tịch Bạch nặng nề thở phào một hơi, chỉ cần anh không sao là tốt rồi.“Tạ Tùy bây giờ ở đâu, cục cảnh sát hả chú? Cháu, cháu lập tức đi tìm anh ấy.”Cô đứng dậy rời phòng, vội vàng đi xuống hành lang tối đen.Trợ lý Tần nói: “Cậu ấy không ở cục cảnh sát.

Xe cậu ấy bị xe của bọn bắt cóc tông rớt xuống vách núi, tình hình không được tốt lắm.

Lúc cảnh sát
phát hiện ra cậu ấy, cậu ấy đã hôn mê sâu rồi, cũng may đứa trẻ không sao.


Chú đang chạy tới bệnh viện rồi, cháu đừng lo quá.”Trong hành lang lờ mờ, Tịch Bạch bước hụt chân, nặng nề mà té xuống, điện thoại cũng văng ra ngoài, rơi về phía trước, màn hình tản ra ánh sáng xanh dịu.Trong tai nghe, trợ lý Tần vội vàng hỏi: “Tiểu Bạch, cháu sao thế?”Tịch Bạch không trả lời, cô ngồi sụp xuống đất, bờ mông đau đớn vô cùng cũng không cảm giác được, tất cả suy nghĩ bị rút sạch, chỉ còn lại đầu óc trống rỗng, khiến cho cô không biết mình đang ở đâu.Hóa ra giấc mộng ban trưa là thật.Hóa ra, kiếp trước anh xảy ra chuyện không phải do nóng tính đua xe, mà là vì cứu đứa trẻ kia – người nhà duy nhất của anh – từ tay lưu manh.Sống lại một lần nữa, cô luôn dặn đi dặn lại anh, không được đua xe, phải bình an.Nhưng anh vẫn đưa ra lựa chọn giống như kiếp trước.Tịch Bạch ngắm nhìn trần nhà tối như mực, tuyệt vọng cắn môi dưới, mặc cho nước mắt tràn mi, cũng không dám khóc thành tiếng.Vận mệnh của thiếu niên phảng phất như bị nguyền rủa, tuy cô từng luôn miệng nói mình không tin vào số mệnh, nhưng lúc thần may rủi đến, cô lại bất lực, không thể làm được gì, chỉ có thể nhìn anh giẫm lên vết xe đổ.Sau khi khóc xong, Tịch Bạch vịn tường đứng dậy, lau khô khóe mắt.Dù cho sau kiếp nạn này, anh mất đi tất cả nhưng cô có thể bảo chứng rằng, anh tuyệt đối sẽ không mất cô.Tạ Tùy hôn mê sâu trong phòng theo dõi bệnh nặng hai ngày.Từ chỗ cảnh sát Tịch Bạch biết được, xe Tạ Tùy sau khi đuổi nhanh tới núi Hồi Hổ thì bắt đầu một đoạn truy đuổi tuyệt mệnh với bọn tội phạm.Con đường kia Tạ Tùy thường xuyên chạy, bọn tội phạm căn bản không qua được anh.

Về sau lúc Tạ Tùy chạy lên trước chặn xe tội phạm, hắn không kịp phanh, thế là hai xe đụng nhau.

Xe Tạ Tùy bị đâm xuống rơi vách núi.

May mà vách núi là một đoạn dốc thoải dài, Tạ Tùy không mất mạng, mà tội phạm cũng bị trọng thương.May mắn nhất là, trong tai nạn xe Lệ Tiểu Ý không có trở ngại gì, chỉ bị chấn động não rất nhỏ.Lúc kẻ bắt cóc tỉnh dậy, không chờ cảnh sát khảo cung, đã tè ra quần giải thích hết ngọn nguồn, nói là hắn cùng dì Vương giúp việc nhà họ Lệ cấu kết trong ngoài, bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Lệ.
Trong cục cảnh sát, dì Vương cũng thẳng thắn khai toàn bộ tội ác của mình, nói là ngày thường Trình Tiêu hay mắng mình thậm tệ, bà làm việc này vừa muốn kiếm tiền vừa muốn trả thù Trình Tiêu.Chứng cứ vô cùng xác thực, nghi phạm sa lưới, hết thảy những thứ này tựa hồ sắp lắng xuống.Nhưng kết quả như vậy cũng không làm Tịch Bạch hài lòng, nhất là sau khi cô biết Lệ Tiểu Ý xảy ra chuyện, Tạ Tùy có đi tìm Lệ Sâm.

Từ miệng mấy người Tương Trọng Ninh, cô biết chuyện này khẳng định Lệ Sâm có tham gia trong đó, chỉ là không có chứng cứ, không cách nào đưa anh ta ra công lý.Sắc mặt Tịch Bạch lạnh xuống, Tạ Tùy biến thành bộ dạng hiện tại này, Lệ Sâm thoát không khỏi liên quan.Trong phòng thăm tù, có luật sư hai bên cùng đi, Tịch Bạch gặp dì Vương.

Dì Vương là người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi, mặt dẹt, bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối.

Bà nghi ngờ nhìn Tịch Bạch hỏi: “Tôi tôi biết cô sao?” Tịch Bạch nói mà không chút biểu cảm: “Bà có hai đứa con trai, một đứa đang làm việc ở tỉnh, một đứa khác đang học đại học, đứa đang học kia thành tích cũng không tệ, nghe nói năm sau tốt nghiệp.”Nghe Tịch Bạch nhắc đến con trai mình, lại còn hiểu cặn kẽ như vậy, dì Vương bỗng nhiên hoảng: “Cô cô muốn làm gì?”“Lệ Sâm cho bà bao nhiêu tiền trợ cấp, hay là hứa sẽ cho con trai bà một công việc?”“Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì.”Mà lúc này, luật sư của dì Vương cũng đúng lúc mở miệng: “Cô Tịch Bạch, cô là đang hướng dẫn hay uy hiếp đương sự của tôi.”Tịch Bạch bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn bà: “Lệ Sâm suýt chút nữa hại chết người tôi yêu nhất, mặc kệ bỏ ra cái giá nào, cho dù phải đồng quy vu tận, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh ta.”Tay dì Vương run lên.Sắc mặt cô như băng, giọng nói lạnh lẽo: “Nếu muốn giúp Lệ Sâm, bà cũng chuẩn bị trả cái giá đắt đi.”Luật sư đã gọi cảnh sát, để bọn họ đưa dì Vương đi.

Trước khi dì Vương đi, bà quay đầu lại nhìn Tịch Bạch, bà chưa từng thấy sự tuyệt vọng và hận thù nào trên mặt một người phụ nữ như vậy.Về sau, lúc con trai lớn của dì Vương tới phòng giam, khóc lóc kể lể với bà mình liên tục gặp cảnh khó khăn, thật sự không thể sống tiếp nữa rồi.

Buổi chiều hôm đó dì Vương liền khai ra Lệ Sâm, nói toàn bộ mọi thứ này đều là
một tay Lệ Sâm sắp xếp, anh ta cho bà một khoản tiền kếch xù, đồng thời đồng ý cho con trai bà vào tập đoàn Lệ thị làm.Lúc Lệ Sâm bị còng tay vào tù, Tịch Bạch ở đầu một con đường, từ xa nhìn cảnh sát đưa anh ra khỏi văn phòng Lệ thị.Lệ Sâm nhìn thấy Tịch Bạch, khóe miệng nở một nụ cười.Dưới bộ đồ vest, bàn tay bị còng kia chậm rãi luồn vào túi quần, sờ được thứ gì, ném xuống đất.Chờ lúc anh đi khỏi, Tịch Bạch đi tới, nhìn thấy trên mặt đất để lại một viên kẹo sữa đường Thỏ Trắng.Tịch Bạch giật mình, mặt không chút biểu tình, nhặt viên kẹo sữa đường kia lên, xoay người ném vào thùng rác..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện