Hai ngày nay, có rất nhiều người đến bệnh viện thăm Tạ Tùy, bao gồm cả Trình Tiêu.Bà không nghĩ tới Tạ Tùy sẽ vì cứu con trai bà mà không muốn sống như vậy.Bà để lại một thẻ ngân hàng trên tủ đầu giường Tạ Tùy, nói là phí cảm ơn.
Tịch Bạch mấy ngày liên tiếp vẫn căng thẳng thần kinh, lúc nhìn thấy tấm thẻ kia, tâm tình rốt cuộc bộc phát.Cô ném nó lên người Trình Tiêu, đè nén tức giận trầm giọng nói: “Bà cút đi.”Trình Tiêu ngượng ngùng nói: “Tôi..
tôi cũng chỉ muốn biểu đạt chút tâm ý.”“Cút!” Tịch Bạch quơ lấy trái cây trong rổ hoa quả ném về phía bà.
Trình Tiêu tinh thần sa sút rời đi.Tịch Bạch ngơ ngẩn đứng bên hành lang, lấy miếng bạch ngọc Quan Âm từ trong túi ra.Máu thấm thật sâu trong sợi dây đỏ, màu sắc bị nhuộm đậm vô cùng, cho dù làm cách nào cũng không rửa sạch.
Quan Âm từ bi nhìn cô.Tịch Bạch đột nhiên ném miếng ngọc ra ngoài, tức giận hô to: “Đây chính là bình an bà cho tôi sao!”Nước mắt cô chảy xuống, vô lực thở hổn hển nói: “Bà là Bồ Tát gì chứ, bà từ bi gì chứ.”“Sao bà lại để anh ấy chịu khổ.”Bạch ngọc bị ném vào tường vỡ một góc, có ông lão đi ngang qua thấy Quan Âm bị vỡ, luôn miệng niệm: “A di đà Phật, a di đà Phật.”Tịch Bạch dựa vào tường, khàn giọng khóc rống, miệng không ngừng lặp lại: “Sao bà lại khiến anh ấy chịu khổ? Anh ấy tốt như vậy, sao bà lại để anh ấy chịu khổ?”Quan Âm bị vỡ từ bi nhìn cô.Yêu biệt ly, cầu không được, chúng sinh đều khổ.Trong phòng bệnh, Tạ Tùy hôn mê nghe được cô gái thống khổ chất vấn trong hành lang, khóe mắt im lặng chảy xuống một giọt lệ.Mấy ngày đó, Tịch Bạch gần như ở tại bệnh viện, chẳng quản ngày đêm ở bên cạnh anh.Bác sỹ nói những vết thương khác trên người Tạ Tùy không đáng ngại, sức khỏe anh tốt, có thể hồi phục rất nhanh.
Vết thương nghiêm trọng nhất chính là gãy xương chậu dẫn đến tổn thương niệu đạo, có thể sẽ vì vậy mà khiến anh khó cương cứng, đánh mất khả năng đàn ông.Trải qua chuyện đời trước, Tịch Bạch sớm có chuẩn bị tâm lý, mà mấy thiếu niên vẫn bên cạnh Tạ Tùy nghe được bác sỹ nói vậy, cả bọn trợn mắt há mồm, kích động đến muốn dùng đầu đập vào tường.Bọn họ thậm chí muốn kéo Tịch Bạch ra ngoài, không để cho cô nghe.Này mẹ nó không thể làm đàn ông rồi, anh còn thế nào nói chuyện yêu đương, làm sao cưới vợ.
Với cá tính kiêu ngạo như vậy của Tạ Tùy, đời này anh làm thế nào ngẩng đầu lên.Dĩ nhiên, bác sỹ cũng không khẳng định, chỉ nói có thể sẽ như vậy, nhưng phải đợi sau khi anh tỉnh lại tiến hành kiểm tra cụ thể.Mấy đứa con trai tránh Tịch Bạch, đứng bên tường thì thầm thương lượng chuyện này.
Đái Tinh Dã biểu hiện cho dù mất bao nhiêu tiền, anh cũng nhất định phải giúp Tạ Tùy trị hết bệnh.Tương Trọng Ninh nói: “Không ấy chúng ta cứ dứt khoát gạt Tùy ca đi, nếu không sao anh ấy chịu nổi.”Tùng Dụ Châu nói: “Mày có thể lừa anh ấy bao lâu, anh ấy tỉnh lại bác sỹ sẽ tới làm kiểm tra, đến lúc đó chẳng phải ảnh sẽ biết ư.”
Tương Trọng Ninh quay đầu nhìn Tùng Dụ Châu: “Bác sỹ kiểm tra thế nào, che màn lại cho Tùy ca, nhìn ảnh có cứng hay không ha? Này mẹ nó, nếu Tùy ca không cứng, cả một phòng toàn bác sỹ y tá, thật quá tàn nhẫn.” Tùng Dụ Châu: “…”Trí tưởng tượng của mày có cần phong phú vậy không.Đái Tinh Dã nghiêng đầu nhìn Tịch Bạch, cô mặc váy trắng bằng vải bông mát mùa hè, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn thiếu niên ngủ say trên giường bệnh.Anh nghĩ đến ngày đó lúc Tạ Tùy nghe được tin động đất, bộ dáng thất hồn lạc phách, cũng biết Tịch Bạch quan trọng với anh thế nào.Anh tin chắc, cô bé này sẽ không ghét bỏ Tạ Tùy.Ngày Tạ Tùy tỉnh lại vừa khéo là ngày công bố điểm thi, Tịch Bạch bị bà nội gọi về nhà, cùng nhau đứng trước máy tính chờ đợi kết quả được công bố.Mười hai giờ trưa, trang web chính thức công bố điểm, Tịch Bạch tra được điểm mình, 683 điểm.Điểm cao như vậy, tất cả đại học trong nước đều tùy cô chọn lựa rồi.Bà nội rất vui mừng, nói muốn tổ chức bữa tiệc tốt nghiệp long trọng, mời tất cả người quen bạn bè cùng đối tác tham gia, chúc mừng Tịch Bạch.Tịch Bạch mỉm cười nói được.
Sau khi dỗ dành bà nội rời đi, cô lần nữa ngồi vào máy tính, run rẩy nhập một chuỗi số dự thi khác, tra điểm Tạ Tùy.
Lúc thấy số điểm kia, cổ họng Tịch Bạch không ức chế nỗi chua xót dâng lên, cô bụm miệng, cố nén nước mắt, không muốn khóc ra tiếng khiến bà nội nghe.Tạ Tùy thiếu mất một môn, điểm số là 498, không lọt vào trường top 1, nhưng lại hơn top 2 mười mấy điểm.Tịch Bạch không dám nghĩ tới, nếu như mọi chuyện không xảy ra, Tạ Tùy sẽ thi được điểm cao ra sao, có lẽ sẽ đón chào một cuộc đời mới tinh.Tiếc nuối ai cũng sẽ có nhưng cũng không phải ai cũng có cơ hội làm lại.
Kiếp trước lúc Tịch Bạch gặp Tạ Tùy, anh đã đi ra khỏi thời kỳ đen tối nhất kia, mặc dù vẫn là bộ dáng thiếu niên nhưng giữa tóc mai lại có chút tóc bạc.Cho dù là kiếp nào anh cũng đều yêu cô, tương tự, cho dù sống lại bao nhiêu kiếp, Tạ Tùy cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống nhau.Có một số việc vĩnh viễn không cách nào thay đổi, Tạ Tùy cũng sẽ không thay đổi.Anh nhiệt tình mà tha thiết, thiện lương mà dũng cảm.
Buổi chiều, Tịch Bạch nhận được điện thoại của Đái Tinh Dã, nói Tạ Tùy đã tỉnh lại, muốn gặp cô.Dọc đường đi, Tịch Bạch đều thấp thỏm suy nghĩ tìm lời an ủi anh, mà khi cô đến phòng bệnh, ở cạnh cửa nghe mấy thiếu niên cười đùa ầm ĩ.“Đái Tinh Dã, mày cùi bắp quá đi.”“Mày thay nhân vật đi, mỗi lần mày chơi tế ti đều chết vô cùng nhanh.” “Chạy mau, đừng để Tùy ca bắt được.”“Mẹ nó, không phải mày cố ý để ảnh bắt chứ.”…..Tịch Bạch đẩy nhẹ cửa phòng, thấy đám con trai ngồi đầy trên ghế sofa.Tạ Tùy nằm trên giường bệnh, mặt không chút thay đổi chơi game trên điện thoại.Cánh mũi anh vẫn còn chút vết thương nhưng đã kết vảy.Nghe tiếng cửa mở, anh nâng cặp mắt màu cà phê lên, hời hợt liếc cô một cái, ngay sau đó tầm mắt lại rơi xuống màn hình điện thoại, tiếp tục chơi game cùng đám con trai.Tịch Bạch đến bên người Tạ Tùy, đưa tay muốn kiểm tra vết thương trên mặt anh.Tạ Tùy theo bản năng lui về sau né, tay Tịch Bạch dừng trên không một chút, sau đó lúng túng thu về.“Em ngồi trước đi.”Giọng Tạ Tùy nhẹ nhàng giống như không có gì xảy ra, chỉ chỉ ghế bên cạnh: “Ngồi một chút, chờ anh chơi xong ván này.”Tùng Dụ Châu đẩy Tương Trọng Ninh một cái, Tương Trọng Ninh vỗ ót nói: “Đúng rồi, hôm nay không phải ngày công bố điểm sao, đi đi, tra điểm thôi!”“Tùy ca anh chơi trước, tụi em đi quán net tra điểm, có muốn tra luôn của anh không.”Tạ Tùy đặt di động xuống, thản nhiên nói: “Không cần.”Mấy thiếu niên xô xô đẩy đẩy rời đi, phòng bệnh náo nhiệt thoáng chốc yên tĩnh trở lại, ánh nắng ấm áp rọi vào qua cửa sổ, phủ một tầng sáng trắng lên phòng bệnh.Hai người im lặng không nói gì, nhìn nhau chốc lát.
Tịch Bạch đứng dậy đi tới chỗ Tạ Tùy, cô muốn nhào vào lòng anh, ôm anh.Nhưng Tạ Tùy lại nói với cô: “Em đứng ở đó, nghe anh nói.” “Anh muốn nói gì?”Tịch Bạch đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.
“Em nên biết anh muốn nói gì.” Ánh mắt Tạ Tùy bình thản nhìn cô, trong mắt lộ ra thần sắc nhạt nhẽo: “Tiểu Bạch, anh đã đưa ra lựa chọn.”“Sự lựa chọn của anh chính là làm một đứa ngốc à.”Tịch Bạch tháo giày ngồi xuống giường, đưa cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, tự nhiên mà rúc vào trong ngực anh.Tạ Tùy nhắm mắt lại, lúc hít thở vẫn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ người thiếu nữ.
Cô ôm anh rất chặt, hiện tại Tạ Tùy không có sức đẩy cô ra, cũng không nỡ đẩy ra.“Lúc anh lái xe chạy trên đường Hồi Hổ kia, anh cũng đã đưa ra lựa chọn.” Tạ Tùy khống chế cảm xúc, giọng nói bình thản: “Đạp chân ga, trong lòng anh nghĩ, anh hiện tại đi nhanh hơn một km liền cách xa Tiểu Bạch một km, nhưng anh vẫn không quay đầu lại, đây chính là lựa chọn của anh.”Cổ họng anh khô khốc, mấy chữ cuối cùng kia lộ ra hơi thở tuyệt vọng.
Tịch Bạch ngồi dậy, yên lặng nhìn thiếu niên trước mặt: “Tạ Tùy, em cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, đừng nói nữa.”Lời cô còn chưa dứt đã bị Tạ Tùy cắt ngang: “Chia tay đi.”Tịch Bạch cụp mắt, thu lại cảm xúc bi thương, đổi chủ đề: “Đúng rồi, em tra điểm anh, trên top 2 đó.”“Anh nói chia tay đi.”Tịch Bạch mang ý cười ấm áp trên mặt: “Chúng ta kế tiếp chọn trường đi, anh muốn đến thành phố nào? Hay là ở lại Giang Thành, em cảm thấy ở lại đây khá tốt, em cũng sẽ ở lại.”Tạ Tùy cầm cổ tay trắng nõn của cô, kéo cô lại gần mình, chăm chú nhìn cô, nói ra từng chữ: “Ông đây nói chia tay, con mẹ nó em điếc à.”Tịch Bạch bị anh làm đau, đau đến nước mắt cũng chảy ra.Cô lấy tay lau nước mắt, sờ lấy điện thoại, cố làm như không có gì nói: “Vậy em gọi thức ăn nha, em vẫn chưa ăn cơm.”Điện thoại của cô đột nhiên bị Tạ Tùy giật lấy ném sang một bên.Vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc, ngay cả hàng lông mày cũng biểu lộ sự nguy hiểm.Nước mắt Tịch Bạch càng lúc càng nhiều, theo hốc mắt chảy xuống, căn bản không ngăn được.Tạ Tùy nhìn thấy nước mắt dính trên hàng mi cô, bàn tay dưới chăn nắm thật chặt, đau lòng đến sắp không thở nổi.“Tạ Tùy, em không chia tay đâu.” Tịch Bạch cụp mắt, khắc chế giọng nói run rẩy: “Cho dù anh nói thế nào, em chỉ có một câu trả lời, không chia tay.”
“Anh không cần em đồng ý.” Tạ Tùy nhắm hai mắt lại, ức chế chua xót trào dâng trong cổ họng: “Em không cần tới bệnh viện nữa.”Tịch Bạch thò tay vào trong chăn, sờ tới nắm tay bị siết chặt kia của Tạ Tùy, căng cứng như đá.Bàn tay mềm mại của cô cứ thế nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, rất lâu, nghẹn giọng nói: “Tạ Tùy, anh có thể gọi em một tiếng Tiểu Bạch được không?” Yết hầu Tạ Tùy lên xuống, khó khăn nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói: “Tiểu Bạch.”Cô chợt ngẩng đầu hôn đôi môi khô ráo của anh.Tạ Tùy theo bản năng ngửa ra sau, nước mắt dính trên mặt anh.
Anh nhìn cô gái nhắm chặt hai mắt, đau lòng muốn nổ tung.“Vậy anh còn thích Tiểu Bạch không?” Cô rốt cuộc không kiềm được, nâng mặt anh khóc thành tiếng, vừa khóc vừa hôn môi dưới của anh: “Nếu như anh còn thích Tiểu Bạch, đừng chia tay có được không?”Nước mắt rơi vào môi anh đắng chát, giống như ngày đó trời mưa to, anh trơ mắt nhìn mẹ kéo va ly rời khỏi nhà, rời khỏi anh, để anh một mình đứng trong mưa to, khóc giống như đứa nhỏ bị lạc đường.Có lẽ anh thật sự giống như Trình Tiêu nói, sẽ truyền virus, bất kỳ ai gặp anh cũng sẽ không dễ chịu.Anh hẳn là nên tự giam mình, vĩnh viễn không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào.
Hồi lâu, Tạ Tùy nắm vai Tịch Bạch, ức chế giọng run rẩy, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch, tương lai rất dài.”Nhưng anh chỉ nói mấy chữ này liền không nói nữa, anh muốn nói cho cô biết, cô sẽ gặp được người tốt hơn anh, anh muốn nói cô biết, anh đã không thể cho cô bất kỳ điều gì.Ban đầu là anh nhất định phải giữ cô bên người, ban đầu là anh thề non hẹn biển, ở cùng với anh em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.Hiện tại anh lại muốn nói cho cô biết tương lai rất dài, thời gian sẽ thay đổi mọi thứ… bao gồm cả tình yêu tự cho là khắc sâu không thể quên.“Tạ Tùy, tương lai rất dài, nhưng em chỉ muốn anh.”Cô ôm chặt cổ anh, dán mặt vào lòng anh, nói gì cũng không chịu buông tay: “Anh đừng đẩy em ra có được không?”Tạ Tùy cố nén đau đớn tan nát cõi lòng, kéo tay cô từ trên người mình xuống: “Tịch Bạch, anh mệt rồi, em về trước đi.”Tịch Bạch biết để anh tiếp nhận những chuyện này rất khó, nhưng cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô đứng dậy, thay anh đắp chăn, cúi đầu hôn trán anh.
Tạ Tùy nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn dịu dàng trên trán.
Đợi cô đi ra khỏi cửa, Tạ Tùy chợt mở miệng hỏi: “Bao nhiêu điểm?” Cô biết anh hỏi điểm của cô.“Có thể học đại học S.”Tạ Tùy nhắm mắt, tảng đá trong lòng coi như bỏ xuống đất rồi.
Chỉ cần cô tốt, mọi thứ đều tốt.Anh chỉ cần lặng lẽ nhìn cô bình an, đạt được ước muốn, thế giới này coi như không bạc đãi anh.————-Buổi tối, Tịch Bạch về đến nhà, bà nội thấy mắt cô hồng hồng, đoán là đã có chuyện.Trong sân có trồng một giàn hoa, bà vẫy tay với Tịch Bạch: “Bạch Bạch, lại đây.”Tịch Bạch đi đến bên ghế, bà nội nắm tay cô, bảo cô ngồi xuống: “Tiểu Bạch, sao vậy?”Tịch Bạch cắn chặt môi, thấp giọng nói: “Tạ Tùy, anh ấy nói muốn chia tay.”Bà nội nặng nề thở dài: “Trên đường tương lai sẽ còn gặp rất nhiều gian khổ và trở ngại, nhưng những thứ kia cũng không đáng cho con rơi một giọt nước mắt.
Con cố gắng leo lên cao là vì muốn nhìn gió lớn vạn dặm, chứng kiến một mảnh trời khác rộng lớn hơn.
Quay đầu lại, những gì không như ý trong năm tháng thanh xuân cũng không đáng nhắc đến.”Tịch Bạch ôm lấy thân thể mềm mại của bà, rốt cuộc sảng khoái khóc lên.
“Nhưng con vẫn rất khó chịu.” Cô nức nở nói: “Con không muốn rời khỏi anh ấy, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, đem toàn bộ mọi thứ tốt nhất trên thế giới này cho anh ấy.”Giống như… anh ấy đối với con ở đời trước.“Nhưng cái con muốn cho có thể cũng không phải là cái cậu ta cần.”Bà nội cúi đầu, hiền lành nhìn Tịch Bạch, dùng mu bàn tay đầy nếp nhăn lau nước mắt giúp cô: “Hoặc cái cậu ta cần chẳng qua chỉ là nhìn thấy con hạnh phúc.”Tịch Bạch dùng sức lắc đầu, “Con sẽ không thay đổi tâm ý.”Bà nội vỗ nhẹ lưng cô: “Yêu là mềm yếu, yêu cũng sẽ khiến cho người ta dũng cảm, cậu ấy như vậy, con cũng vậy.”Tịch Bạch ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ dùng sức gật đầu: “Con sẽ dũng cảm.”—————–
Buổi tối, Tùng Dụ Châu đẩy cửa phòng bệnh ra, Tạ Tùy nghe được tiếng động mở mắt.“Không muốn đánh thức anh.”Tùng Dụ Châu chỉnh đèn ngủ trên tường: “Ngủ tiếp chút đi.”Tạ Tùy khó khăn chống người dậy, trầm giọng hỏi: “Mấy người các cậu thi thế nào?”“Cũng tạm được đi, học chính quy.” Tùng Dụ Châu cười vỗ vai anh: “Anh giỏi thật, thiếu một môn mà cũng có thể trên top 2, điểm môn Anh của anh hồi trước cũng tầm 129 đi, nếu anh thi môn Anh không phải có thể tùy ý chọn mấy trường trọng điểm cả nước à.”Tạ Tùy rũ mắt, không nói gì.Anh đã làm ra lựa chọn, không cần thiết lại nghĩ tới nếu như.
Thế giới tàn khốc lạnh băng này không có nếu như.“Mấy ngày nay đăng ký nguyện vọng, tụi mình thương lượng xong, tìm trường nào tương đối ổn thì