Hắn nhè nhẹ mở ra tròng mắt, kim quang trong mắt chợt lóe lên rồi tan biến, tuy xung quanh là vô số bộ xương khô của thú nhân, nhưng là tâm lý của chấp niệm vô cùng sung sướng, cuối cùng cũng đạt đến ngũ cấp, không có đấu khí chi toàn quả khác biệt quá lớn, một khắc này, hắn có tự tin trước đây chưa từng có. Truyện "Ngự Đạo "
“Lão gia, lão gia, người đột phá rồi”Tiểu tinh linh vui vẻ bay đến đầu vai chấp niệm.
“Đột phá rồi, thứ này cho người”Chấp niệm vui vẻ lấy ra một khối linh chi đưa cho tiểu tinh linh, hiện tại hắn rất vui, linh chi sau này có thể kiếm lại, mà tâm tình hiện tại không phải lúc nào cũng có.
“Cảm tạ lão gia”Tiểu tinh linh vui vẻ ôm lấy dược tài chính mình tìm được lại bị lão gia bóc lột, khoái trá gặm nhấm.
Lúc này, bản tôn lúc này khẽ vẫy tay, vô số ngọc thạch bay về trong tay hắn, trong đó có ba khối đã vỡ vụn hoàn toàn.
Tổng cộng bảy mươi cái chỉ hoàn, nhìn về chuỗi chỉ hoàn dài dằng dặc trong tay, bản tôn cùng chấp niệm khẽ cười nhìn nhau, đành chịu thôi, không gian vật phẩm không thể chứa chồng lên nhau, cho nên chỉ có thể xâu những chỉ hoàn này thành chuỗi rồi cầm theo.
Hai người mang theo tiểu tinh linh đang vui sướng gặm linh chi đi ra khỏi sơn cốc, hắn cũng lười đi về phía hai điểm đánh dấu còn lại trên bản đồ, hẳn những thằn lằn nhân cũng đoán được chính mình có được địa đồ rồi, hẳn hiện giờ bọn họ đã sớm chạy thoát rồi.
Cầm lấy xâu chỉ hoàn, bản tôn không ngừng kiểm tra bên trong, những chỉ hoàn này, không gian lớn nhất cũng chỉ có bốn mét vuông, mà cũng chỉ có ba cái như vậy, hắn rút hết tử tinh tệ trong chỉ hoàn ra, cũng lại có thêm năm ngàn tử tinh tệ, mà những chỉ hoàn này bị bản tôn xâu thành hai cái vòng tay, mỗi tay đeo một vòng.
Bản tôn, chấp niệm cùng tiểu tinh linh không ngừng đi xuyên núi rừng, ước chừng mất mười ngày. Trong dịp này cũng gặp hai ma thú bát cấp, nhưng đứng trước mặt bản tôn, căn bản không tạo nên chút sóng gió gì, hắn cũng gặp một ít nhân loại nhưng đều tận lực tránh gặp mặt.
Không ngừng đi xuyên núi rừng, Mộc Vĩnh Diệp cũng phát hiện những người tới đây tầm bảo càng lúc càng nhiều. Hẳn đám người Thủy Như Thúc cũng đã đến Băng Tằm sơn mạch một thời gian, nhưng hiện tại hắn không nghĩ đến chuyện đi tìm bọn họ.
Cho đến một ngày, Mộc Vĩnh Diệp nhờ tiểu tinh linh dẫn đường đi sâu vào trong núi tìm được khối ngàn năm đông hoa thì đột nhiên nhìn lên bầu trời phía xa có một lượng lớn mây đen bay về phía này.
Bản tôn híp lại ánh mắt, nhanh chóng ngắt lấy đông hoa, tử tế quan sát phía xa. Khi những điểm đen càng lúc càng đến gần, tròng mắt bản tôn đột nhiên sáng ngời lên, bởi vì hắn nhìn thấy người quen trong những điểm đen đó.
Áo Đinh, khi sáu tuổi hắn từng gặp, long kỵ sĩ trẻ tuổi nhất đế quốc! Lúc này, Áo Đinh đang cưỡi con địa bá vương khi trước, mà cánh của nó cũng đã dài cả trăm thước, không còn bé xíu như trước kia.
Có hơn ba trăm điểm đen, mà mỗi điểm đen đều là một con phi long khổng lồ, trên lưng là một nhân loại cường đại. Dẫn đầu là một lão già áo bào tím, mà Áo Đinh bay tại bên cạnh, trong mắt tràn đầy kích động.
Tính toán tỉ mỉ phương hướng phi hành của bọn họ, chấp niệm cùng bản tổn hợp thể rồi mang theo tiểu tinh linh thi triển súc địa thành thốn đứng ở trên một đỉnh núi chờ sẵn.
Đến nơi, chấp niệm lại hiện ra đứng bên cạnh bản tôn, chờ những long kỵ sĩ bay đến.
Cũng không lâu sau, ba trăm long kỵ sĩ, quả nhiên án chiếu tính toán của bản tôn bay về phía này, mà