Thần kinh Khấu Đông không cảm giác được nguy hiểm cận kề, cứ như đã bị viên đạn pháo bọc đường mang theo hương vị chủ nghĩa hưởng lạc của vampire ăn mòn lý trí.
Y sờ sờ mảnh vải trước mắt, nghi ngờ: "Cái gì thế?"
Huyết tộc trước mặt không đáp lời.
Hắn chỉ giơ tay lên, động tác không quá nặng nề nhưng ẩn chứa sức mạnh không thể chối từ ——
Hắn nâng eo thanh niên lên.
Tỉ lệ dáng người Khấu Đông cực chuẩn, eo thon chân dài, ở phó bản mặt nạ đuổi tà, Tà thần khi đeo mặt nạ che giấu thân phận cũng đã khen y tuyệt.
Tay Diệp Ngôn Chi cố định phía trên, kẹp chặt lại không cho y tránh thoát.
Huyết tộc nheo mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Giọng nói của hắn còn trầm hơn rất nhiều so với ngày thường, vài phần khí phách thiếu niên ban đầu gần như đã bị tiêu tan đi hết, chỉ còn lại thân thể nam tính thành thục.
"Sao," Hắn thong thả nói, "Không muốn thử?"
Khấu Đông cẩn thận suy nghĩ, sau khi nảy số ba chữ "cực thoải mái" thì y lại bắt đầu sinh ra chút động tâm đáng ngại.
Phương thức tư duy của y hiện giờ ngày càng giống đám huyết tộc kia, quan niệm đạo đức đã bị chôn vùi gần hết, chỉ dư lại cảm giác mê say khoái cảm, y do dự nói: "Có cách nào thoải mái hơn hả?"
Không phải là do Khấu Đông nhạy cảm, hiện giờ y chỉ là không tuân theo những đạo đức mấu chốt thường ngày thôi, chứ đầu óc người ta chưa có hỏng đâu.
Diệp Ngôn Chi lúc trước cũng nói chuyện này với y rồi, nói ra cách của vampire, cái cách ấy đến giờ vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Khấu Đông.
Bốn chữ "phụ tử tình thâm" lúc bấy giờ như cổ trùng, xuyên ngang xuyên dọc trong đầu y.
Chẳng tốt xíu nào.
Y vẫn duy trì tư thế dạng chân, liếm môi một cái như muốn nói thêm điều gì.
Nhưng phản ứng của Diệp Ngôn Chi nhanh hơn y, hắn chặn luôn câu nói: "Không lên giường."
Khấu Đông nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, gật gù nói: "Thế thì được."
Dù sao thì y cũng cảm thấy làm gì có gì nghiêm trọng hơn chuyện ấy.
Hai người ăn nhịp với nhau, Khấu Đông không thể chờ đợi thêm nữa, y muốn cảm thụ sự kích thích ấy.
Diệp Ngôn Chi cũng giữ lời, hắn đích thân dạy người nọ cách ép nước trái cây – cái kiểu ép mà không thừa lại giọt nào ấy.
Khấu Đông: "......"
Khấu Đông: "....??"
Mặc dù y là một tờ giấy trắng nhưng vào lúc này cũng bắt đầu ngờ ngợ được điểm là lạ ở đâu.
Cái này khác cái loại đó đó ở chỗ mẹ nào?!
Nhãi con y một tay nuôi lớn, sao có thể thông đồng làm bậy với đám NPC hư hỏng kia?!
Y nhanh chóng giãy dụa muốn thoát ra ngoài, Diệp Ngôn Chi trấn áp sự phản kháng của y, dùng đòn tra hỏi: "Tôi có dùng đến giường đâu?"
Khấu Đông: "........."
** má, thì đúng là nơi này không có giường!
Không có giường!!
Y rơi vào nỗi khiếp sợ vì bị một người mình vẫn luôn tin tưởng đối xử như vậy, tâm trạng trôi tuột như thác nước, nếu không có huyết tộc trẻ tuổi tay nhanh mắt lẹ cố định y lại thì chắc bây giờ Khấu Đông đã dặt dẹo tụt xuống lâu rồi.
Bộ dạng lúc này của y sống dở chết dở, chẳng khác nào tượng đất xốp mềm, cả người nhớp nháp không tả nổi, hít vào thì nhiều mà thở ra lại chẳng bao nhiêu, mềm nhũn như bọt biển.
Diệp Ngôn Chi cuối cùng vẫn thỏa mãn y, cắn y một cái.
Nhưng lúc này Khấu Đông thà rằng Diệp Ngôn Chi không cắn - cảm giác hai bút cùng vẽ cứ như giết người ấy.
Y đúng là một nhân loại đáng thương, vừa nhỏ bé lại bất lực, chịu đựng không có nổi.
Y cắn răng, sức lực để ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể đặt đầu lên bả vai Diệp Ngôn Chi.
Diệp Ngôn Chi vỗ vỗ lưng y, nói: "Sao đã mệt thế này rồi?"
Khấu Đông không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Còn sao nữa, y cảm thấy chỉ số AC [1] của người này đối với mình hơi quá.
[1].
AC: nói giảm nói tránh cho việc trào phúng người khác coi trọng mình quá.
Trên cổ y lưu lại dấu răng do huyết tộc mới tạo ra, chưa hoàn toàn biến mất.
Ngón tay huyết tộc trẻ tuổi nhẹ nhàng đặt lên trên, không nhanh không chậm nói: "Khổ cực thế cơ à?"
Khấu Đông: "......"
Phí lời, hai người ở trên đường lái xe, một người cầm vô lăng nguyên một tiếng với người cầm có nửa tiếng, cưng nói ai khổ hơn?
Y phẫn nộ chỉ trích, Diệp Ngôn Chi nghe xong thì hơi đăm chiêu.
Khấu Đông còn tưởng nghĩ hắn đang suy nghĩ lại, kết quả, sau khoảng thời gian tự định giá bản thân, huyết tộc kia ung dung thong thả nói: "Tôi cầm lái không tới nửa tiếng mà."
".............."
Diệp Ngôn Chi: "Từ lúc khởi động đến khi kết thúc, cùng lắm cũng chỉ tới năm phút đồng hồ thôi."
Bồi thêm cả món quà tình bạn thân thiện kiểu này nữa mới chịu hả?
Khấu Đông: "......." Mẹ nhà cưng.
Không phải là do cưng cắn ba ư, nếu không thì làm gì có chuyện ba tắt máy nhanh như vậy?
Y cảm giác quyền uy bậc cha chú của mình đã phải nhận lấy sự khiêu khích của con trẻ, tức giận nói: "Cưng nói chuyện với ba bằng thái độ kiểu này à?"
Diệp Ngôn Chi híp mắt, trầm ngâm nhìn y.
Khấu Đông vênh mặt, gắng gượng vì thể diện của một bậc cha chú.
Diệp Ngôn Chi cũng chỉ nhìn một chút, đôi mắt đen thui hơi cong lên.
Hắn vuốt sợi tóc dính trên mặt của người kia ra sau, thấp giọng nói: "Cậu quên à, tôi là người sơ ủng cho cậu."
Khấu Đông: "Vậy thì sao?"
Huyết tộc trẻ tuổi tao nhã nói: "Nếu lấy bối phận của vampire để tính thì tôi mới được coi là bậc cha chú của cậu."
Vì thế, tôi không cần phải gọi cậu là ba, mà cậu mới là người phải làm vậy.
Khấu Đông: ".....!Đệt!"
Y không chỉ mất đi một đứa con trai mà lại còn được tặng kèm một người ba?!
Nếu có báo ứng chắc cũng chỉ như này là cùng – một người mà mình vẫn luôn nhận là con cuối cùng lại tự xưng là ba của mình.
Y nhìn Diệp Ngôn Chi phô ra khuôn mặt đắc ý cùng nụ cười hớn hở thì chẳng thấy vui vẻ tẹo nào, những ngôn từ ác độc bắt đầu trồi lên, nói: "Bá tước cũng cho ba một nửa máu, nghiêm túc mà nói thì chắc là hắn ta cũng được coi như bậc cha chú của ba."
Nụ cười của Diệp Ngôn Chi tức khắc thu lại.
"Vì thế," Khấu Đông đánh nhanh thắng nhanh [2] nói: "Hai người là một đôi?"
[2] Gốc- Nhất cố tác khí: cả câu là "Nhất cố tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt", nghĩa là "Khi đánh trận dựa vào dũng khí.
Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn".
Ví với nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.
Diệp Ngôn Chi: "......"
Để trả thù cho những lời nhận xét khủng khiếp từ người nọ, hắn quyết định đè thanh niên xuống đất tiếp rồi cho người nọ lĩnh hội thêm một lần nữa, xong xuôi thì cắn răng hỏi y ai mới là một đôi.
Lúc này Khấu Đông không dám mở miệng nói hắn với Bá tước thế này thế kia nữa, thực tế thì đến y nghe xong còn nổi da gà.
Nhưng thề là y không tìm ra được ứng cử viên nào khác, một hồi sau y lại nói ra hai cái tên NPC khác và bảo đối phương là một cặp, sắc mặt Diệp Ngôn Chi càng thêm khó coi.
Khấu Đông nhìn thấy sức mạnh uy hiếp mình ban nãy đang yếu đi, nhỏ giọng thăm dò: "Thế Bá tước với Tử tước là một đôi hả?"
Người này xong chưa vậy?
Diệp Ngôn Chi trầm mặt, nhanh nhẹn viết ra hai chữ: Không phải.
Lại không phải, Khấu Đông bất lực tòng tâm chỉ đành ăn vạ: "Làm gì có chuyện là hai chúng ta chứ?"
Răng nanh của huyết tộc cọ càng mạnh hơn.
Hắn nheo mắt nhìn người đang bị che mắt trước mặt mình, hỏi: "Tại sao không thể?"
Khấu Đông: ".......Vì chúng ta là ba con đó!"
Ba con quần què – trái tim chết tâm của Diệp Ngôn Chi lần nữa bùng cháy.
Nếu lúc này không phải do vị trí với thời điểm không thích hợp thì hắn đã bắt người này phải thực hành theo mấy quyển giáo trình của mình tất tần tật từ đầu tới cuối lâu rồi, cho đối phương hiểu rõ tại sao hoa lại đỏ như thế.
"Tôi chưa từng đồng ý," âm thanh của hắn lạnh lẽo cứng rắn, hiển nhiên là nhớ đến quá khứ mình bị ép buộc phải làm con trai người ta, "Là cậu tự nhận."
Khấu Đông oan ức: "Nhưng cưng cũng có phản đối đâu....."
Giọng nói trầm xuống, huyết tộc bắt đầu lấy cằm y mài móng tay như kiểu hận sắt không thành thép, muốn ra tay nhưng lại không nỡ, "Tôi không phản đối?!"
Khấu Đông cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc này mới nhớ ra đối phương không chỉ phản đối mà còn phản đối mấy lần.
Nhưng điều này có ích lợi gì, lúc đó Khấu Đông toàn tâm toàn ý coi người kia là con trai mình....
Y coi người nọ là con, hoàn toàn không quan tâm đến sự đồng ý của bên kia.
Diệp Ngôn Chi không hé răng, trong lòng bắt đầu bớt giận, nghĩ thầm hóa ra người này còn biết chột dạ.
Biết chột dạ là tốt rồi, hắn chỉ sợ Khấu Đông một mạch chui đầu vào rừng sâu, không nhổ ra nổi.
Máy kéo của Khấu Đông lao với tốc độ 20km/h lúc này lần nữa bị khựng lại giữa đường, toàn bộ hành trình chẳng khác nào tàu hỏa tu tu bấm còi, còn xì xì khói đầy đầu.
Bị người ép buộc, còn phải thỏa hiệp nói rằng mình với người ta xứng đôi.
Đúng