Trên hành lang một nghiên cứu viên đang đứng, trông có vẻ tầm ba mươi tuổi, tay không kiên nhẫn gõ gõ đồng hồ.
Anh ta cụp mắt, mí trên hơi sưng, xương gò má hơi thấp, là kiểu dữ tợn điển hình, lúc nhìn người khác khiến người ta cảm thấy hơi rén.
Sau lời của anh ta, các người chơi cũng dần dần ngó đầu ra, tụ tập lại để nghe anh ta nói.
"Quái thật đấy," NPC nói, anh ta liếc từng người, còn quát tháo một trận, "Biết mấy giờ rồi không? Còn dám đi ngủ, thí nghiệm đã xong chưa? Số liệu đã giao lên hết rồi hả?".
Chuyên trang đọc truyện ( TRUмtгцу en.
мe )
Không có một ai đáp lại lời của anh ta, có vẻ như NPC này cũng chẳng để tâm lắm, anh ta mắng thêm hai câu rồi nhìn đồng hồ trong tay.
"Nhanh lên," Anh ta thúc giục, "Đến giờ rồi."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã đi ra ngoài để lại đám người chơi đứng im chẳng hề nhúc nhích, cậu con trai trong đội Tống Hoằng có vẻ nhút nhát, sợ hãi nhìn về phía Tống Hoằng hỏi: "Anh Tống....!chúng ta có đi theo không?"
Tống Hoằng nhìn người nọ, nói: "Đương nhiên có.
NPC có tính mấu chốt như vậy, sao có thể không đi theo?"
"Nhưng," Người nọ có vẻ cũng là tay mới, cậu ta nhỏ giọng nói, "Nhưng nhìn anh ta có vẻ không được....!lắm."
Cậu ta có vẻ đã rất cố gắng nói lảng đi, thực tế, chỉ cần tên NPC này liếc qua một cái, ai cũng cảm thấy như chìm vào trong tuyết lạnh lẽo, lạnh cực kỳ....!
Tống Hoằng trước mặt mọi người cũng không để lại chút mặt mũi cho cậu ta, dứt khoát nói: "Thế thì cũng phải đi.
Cậu không chủ động thăm dò thì điểm cống hiến từ đâu bay đến? Ăn no chờ chết thì điểm cống hiến sẽ tự có chắc?"
Lời này lập tức chọc vào chỗ đau, cậu người mới kia không hé nửa lời.
Khấu Đông đứng bên cạnh nghe, nghĩ thầm, quả nhiên là vì điểm cống hiến...!
Y cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của đám người này.
Chỉ là điểm số thôi, hà tất phải mang ra cái dáng vẻ tranh giành người chết ta sống như thế.
Cũng có đổi ra thành tiền được đâu.
Mọi người đồng loạt đi theo bước chân của NPC, đi qua một con đường hẹp, NPC đi đầu mở ra một cánh cửa mà bọn họ chưa từng đi vào.
Đèn bên trong sáng trưng, NPC nghiêng người sang một bên, thúc giục: "Nhanh lên đi nào ——"
Đồng tử của mọi người đột nhiên co rụt lại.
Khấu Đông nghe thấy phía sau mình có ai đó vừa mới kêu lên một tiếng ngắn ngủi, cứ như là bị ngạc nhiên quá muốn thốt lên nhưng lại kiềm chế được.
Nơi đó có vô số là bồn chứa cao tới hai ba mét, cứ như là vừa bước chân vào một không gian ảo ảnh toàn những hình thù kỳ quái.
Cư dân ở tầng trên được ngâm trong dịch dinh dưỡng màu lam nhạt, ở trong không biết bao nhiêu là xúc tu đang bập bềnh theo sóng nước, vân da hiện lên màu xám tro kỳ dị, có thể nhìn kĩ từng cái hoa văn trên đó.
Khấu Đông chưa bao giờ gặp một loại sinh vật dị dạng đến thế, nó chẳng phải là loại cá nào, đống xúc tu của nó có thể tùy ý co duỗi, còn có thể hồi phục lại sau khi bị phá ra.
Trên người nó còn mọc lên một loại vây cá lạ lùng, loại vây cá ấy cực kỳ bén nhọn, kết thành một tầng trong suốt.
"Trời đất ơi...."
Không biết là giọng ai bẩm bẩm, âm thanh có vẻ run sợ, "Cái thứ này, cái thứ này....."
Khấu Đông cũng phần nào hiểu được.
Phàm là ai xem qua cái thứ đồ chơi này thì sẽ không muốn thuần dưỡng chúng —— nơi này quả thực là thiên đường cuồng hoan của lũ quái vật, y đứng đây nhìn xuyên qua bình chứa trong suốt còn có thể thấy được bao nhiêu là hình tròn lấp lánh, chúng đang quay về phía y.
Nhìn một hồi lâu y mới nhận ra đó chẳng phải là hình tròn lấp lánh gì, nó là hàng nghìn con mắt.
Chúng đang im lặng nhìn chằm chằm vào y, dõi theo từng động tác xoay đầu của y, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng của người săn đuổi.
Kế tiếp cũng chẳng ai dám hé răng nữa, chỉ còn một mình NPC nói: "Việc của chúng ta hôm nay là giật điện những thí nghiệm này."
"......"
Ai mà dám tưởng tượng bản thân sẽ đi giật điện mấy cái thứ đồ chơi này chớ.
NPC mở công tắc nguồn điện ra rồi xoa xoa tay, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Anh ra đẩy cường độ dòng điện ở bồn chứa đầu lên cao nhất, ấn tất cả nút lệnh lên max.
Hiệu quả rất rõ ràng, trong nháy mắt thấy được con quái vật kia đột nhiên co quắp lại run rẩy.
Nó đập bồm bộp các xúc tu của mình lên kính bảo vệ, co rúm lại thành một cục, dịch dinh dưỡng bị nó đập sủi cả bọt.
Nó một mình giãy giụa, tự lực đấu tranh.
Một âm thanh bén nhọn ong ong vang lên đâm thẳng vào huyệt thái dương làm ai cũng mơ hồ nhoi nhói, ngay sau đó họ nhận ra rằng con quái vật này đang kêu gào.
Nếu như nó có miệng, có thể nói tiếng người thì sẽ càng kêu thê thảm hơn nữa.
Cảnh tượng này ít nhiều kiến người ta cảm thấy không được dễ chịu, mấy người chơi mím chặt miệng, có vẻ như tên NPC còn chưa phát hiện, trái lại anh ta hỏi họ: "Sao mấy người không ghi lại?"
Khấu Đông nhìn tay anh ta vẫn đang đặt ở nút max, không hề trả lời.
"Số liệu quý giá như thế, còn không biết ghi vào à?" Trên mặt NPC hiện ra ý cười, "Mau ghi đi chứ —— hạng mục thí nghiệm còn nhiều lắm đó."
Anh ta đi đến trước khay nuôi cấy thứ hai, lại lần nữa dẫn điện vào.
Tiếng ong ong như cũ lại vang lên, cứ như giấy ráp nhét vào màng nhĩ của người ta.
Sau đó là cái thứ ba, cái thứ tư......!
"Không thể tiếp tục nữa," Người chơi nữ phía sau cất lên giọng nói run rẩy, cô nói với Tống Hoằng, "Nếu cứ như thế, những thứ kia sẽ ra được mất....! Khi ấy chúng ta sẽ phải bỏ mạng ở đây!"
Tống Hoằng cũng cau mày thật chặt, thấp giọng nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Chuyện đã đến nước này, cố sự của phó bản này cũng đã rõ ràng, đơn giản chỉ là đám quái vật này không chịu nổi tra tấn nên mới trốn thoát, bọn họ lại còn là nghiên cứu viên, mới bắt đầu đã đứng ở phe đối lập.
Nói như vậy, thường thường NPC then chốt sẽ cung cấp manh mối thôi, còn cái tên NPC này không những cung cấp manh mối, hay nói thẳng ra chính gã là tác phẩm của kết quả kia.
Ở cái tình huống này, không bằng né trước, kiếm nơi an toàn cái đã.
Tống Hoằng không nói gì với những người khác, anh chỉ túm túm góc áo Khấu Đông, hạ giọng hỏi y: "Có đi không?"
Hay ở chỗ này chờ đám đồ chơi kia bị chọc điên?
Khấu Đông lắc đầu đáp chưa muốn đi, ngược lại ánh mắt y còn nhìn ra chỗ khác.
Y từ từ chuyển ánh mắt qua một cái bình thủy tinh chứa vật thí nghiệm, miệng đáp lời: "Các anh đi trước đi."
Tống Hoằng dừng một chút, âm thanh có chút ngạc nhiên, "Cậu còn định ở đây tiếp?"
Anh ta đã nhìn thấy trên cái kính kia xuất hiện vết nứt, chỉ sợ không bao lâu nữa đám quái vật sẽ thoát được.
Khi ấy bọn họ cũng sẽ bị truy sát, chẳng lẽ cứ ở đây chờ bị giết hay sao?
Khấu Đông nói: "Không ở lại, tôi thử chút thôi."
Y nhìn chằm chằm gáy của tên NPC, cầm bình thủy tinh trong tay chặt hơn.
Gã đàn ông trung niên cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười nhạo một tiếng, trong mắt toàn là sự khinh thường.
Tống Hoàng hơi há miệng, nói: "Ông...."
Câu còn chưa nói xong, anh đã nhìn thấy thanh niên trước mặt mình đang giơ cái bình thủy tinh lên cao.
Người chơi: "......?"
Hệ thống trò chơi: "......???"
Bọn họ không hiểu, giơ cái bình làm gì ấy?
Mọi người đều quay ra nhìn thanh niên gầy gò thấp bé ấy đột nhiên hạ tay xuống, chuẩn xác như in ném thẳng vào đầu NPC.
.......!Ủa gì vậy trời?
Trong giây lát, đỉnh đầu của toàn bộ người chơi đều nhảy ra dấu chấm hỏi.
Cái trò này còn có thể chơi như thế á?
Đánh luôn cả NPC then chốt????
Tên NPC kia gào lên đau đớt, sau đó gã buông tay ra, nhìn có vẻ ngu ngu chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Dù gì thì gã cũng là NPC có tính chất dẫn dắt, không ngờ rằng còn bị ăn đánh, tình huống này gã chưa từng trải qua, vẫn hơi ngơ ngác không biết nên phản ứng sao.
Thừa dịp này, Khấu Đông nhanh chóng ném thêm một cái bình thủy tinh vỡ nữa vào người gã.
NPC: "......"
NPC cuối cùng cũng phản ứng, gã gào um lên muốn đuổi theo y đập cho trận.
Chỉ là nãy Khấu Đông ra tay hai lần chẳng lần nào nhẹ nhàng, gã