Tiếng kêu bị chặn lại ở cuống họng.
Gã nhìn thoáng qua được bóng của thứ phía sau mình, xúc tu uốn lượn như một dòng sông.
Nước của con sông đó đang chầm chậm chảy về phía gã, nó chảy đến chân gã, bò theo ống quần gã đi lên.
Vô số những cái xúc tu mềm dẻo bao lấy gã, nó cứ như là một con sóng mạnh mẽ chảy vào da gã, thẩm thấu biến thành từng mảng từng mảng đỏ tím.
"....Không," Trán gã đàn ông đã rịn đầy mồ hôi, gã thấp giọng nói, "Không ——"
Gã liều mạng giãy dụa ra ngoài, cố gắng hết sức thoát ra khỏi những cái xúc tu này, "Không ——"
Gã có thể mơ hồ cảm nhận được, những ánh mắt kia nhìn gã cứ như đang nhìn một con quái vật trong bộ blouse trắng.
"Không phải tao!"
Gã đàn ông hình như nhận ra được cái gì, gã đưa tay muốn cởi bộ đồ trên người ra, có lẽ là do hoảng sợ, cả người gã run rẩy, gã dồn hết sức lực lên tay, "Tao không phải đám nghiên cứu viên kia! Tao ——"
Những con mắt be bé kia lóe lên, lao đến phía gã, nhe ra răng nanh.
Gã bị bóng đen như ngọn núi bao lấy.
*
Gã đàn ông trung niên không trở về.
Trong ký túc xá chỉ còn một ít bánh quy nén với nước uống, đủ để cho người chơi ăn.
Khấu Đông bóc ra một gói, chuẩn bị ăn thì nghe thấy có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
"Ai thế?"
"Tôi đây," Người gõ cửa trả lời, "Tống Hoằng."
Khấu Đông vừa mở cửa đã thấy Tống Hoằng đứng ở ngoài, sắc mặt có vẻ rất nghiêm túc.
Đằng sau là mấy người chơi khác cũng đang tụ tập lại ở hành lang, không biết đang nhìn cái gì, đang thầm thì thảo luận.
"Sao vậy?" Khấu Đông hỏi.
Tống Hoằng lắc đầu một cái, lời ít ý nhiều: "Ông ta không trở lại."
Bọn họ chỉ có bảy người, thiếu mất ai lập tức có thể nhìn ra.
Khấu Đông nhíu nhíu mày, hỏi: "Hay là lên lầu rồi?"
"Không đâu." Tống Hoằng lấy ra từ trong túi một thứ gì đó, nhỏ giọng nói, "Bọn tôi phát hiện cái này."
Đây là một cái răng bằng sắt, bị xâu vào một sợi xích.
Khấu Đông cũng từng nhìn thấy thứ này, thứ này đồ trên tay của gã đàn ông trung niên kia.
"Tìm thấy ở đâu?"
"Bọn tôi đi qua căn phòng thí nghiệm kia."
Khấu Đông sửng sốt, "Ông ta trở lại đó ư?"
"Đúng vậy," Tống Hoằng nói, "Còn cả tên NPC....!Cũng không thấy."
Chữ không thấy này so với chữ đã chết còn làm cho người ta sợ hãi hơn.
Nếu chết rồi thì ít ra còn có cái xác để nhận biết, nhìn thấy được bộ dáng chết như nào, còn biết được là chuyện gì đã xảy ra; nhưng bọn họ lại không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại một cái dây cỏn con như này.
Càng không biết càng làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Vẻ mặt các người chơi còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn tý nào, ai cũng như gặp phải đại dịch.
"Tôi vừa mới xem," Tống Hoằng nói, "Đồ ăn trong phòng, nhiều nhất cũng chỉ giúp chúng ta chống đỡ được bảy ngày — có lẽ đây là điều kiện sinh tồn."
Anh ta lấy thêm một tờ giấy từ trong túi, trên tờ giấy là bản đồ sơ qua của phòng nguyên cứu này, chỉ có một cửa chính, trên cánh cửa đó bây giờ còn bị một cái khóa đồng nặng trình trịch khóa lại, thật sự là không còn biện pháp nào chạy ra.
Khấu Đông hơi cau mày, lẩm bẩm nói: "Không dễ xử lý nhỉ."
Gã đàn ông trung niên kia biến mất đồng nghĩa với việc có thứ gì đó đang tự do hoạt động trong viện nghiên cứu này.
Không ra được, sự việc này thế nào rồi cũng xảy ra trên người bọn họ.
Tống Hoằng nói: "Không biết — tiếp theo sẽ là ai?"
Khấu Đông suy nghĩ một hồi, chợt thở dài một hơi, thành thật mà nói: "Thôi được rồi, là tôi đi."
Dù sao thì tui cũng có độ thiện cảm gần đầy với đám quái vật đó.
Tống Hoằng ngẩn ra: "......?"
Anh ta không hiểu, sao lại có kẻ tự nguyền rủa chính mình như người này vậy chứ?
Khấu Đông ở trong lòng nở nụ cười bi thương, nghĩ thầm, mấy người thì làm sao mà hiểu được ý nghĩa của điểm thiện cảm gần đầy.
Từ khi thoát ra khỏi phó bản đầu tiên, y đã nhận ra được —— đám NPC này dùng phương thức gì yêu y, việc này hoàn toàn trung thành với giả thiết của nhân vật đó.
—— Quái vật yêu một người, sẽ như thế nào?
Khẳng định là sẽ thịt luôn chứ sao trời.
Khấu Đông nghĩ nghĩ, dù sao thì y cũng sẽ là đứa đầu tiên vào mồm con quái vật thôi.
Có thể những người khác hiển nhiên không cảm thấy vậy, có vài người nhát gan còn đang khóc huhu, bắt đầu nói vớ nói vẩn "Không muốn chơi nữa đâu," xong còn gào lên đòi đi chặt tay mình.
Khấu Đông không hiểu lắm nhưng có vẻ Tống Hoằng cũng đã quen với cảnh này rồi, anh ta không nhịn được vỗ vỗ vai đối phương rồi an ủi người đó vài câu.
Người nọ dần dần ổn định lại cảm xúc, chỉ là mắt còn ngập nước.
Trải qua đợt này, trời cũng đã sắp tối.
Đèn trong viện nghiên cứu không mở hết, phần lớn đều bị bóng tối bao phủ.
Có mở ra cũng chỉ là vài cái đèn chiếu ra ánh sáng chói mắt, lạnh lẽo cực kỳ.
"Chúng ta nên nghỉ ngơi trước," Tống Hoằng nói với mấy người chơi khác, "Buổi tối không nên ra ngoài —— trong tình huống không nhìn thấy gì như thế này, ai mà biết cái gì sẽ phát sinh chứ."
Lời này cũng có lý, các người chơi khác đều đồng ý, từng người trở về phòng khóa kỹ cửa.
Khấu Đông cũng trở về phòng, nhưng y không ngoan ngoãn ở trong phòng.
Lúc mở bánh quy y đã phát hiện ở dưới túi bánh có một cái đèn pin cầm tay nhưng lượng pin có hạn.
Mở đèn pin ra, phạm vi chiếu sáng cũng không rộng, cùng lắm chỉ chiếu ra một mảng ánh sáng mông lung mờ ảo, cố lắm thì mới nhìn rõ.
Nhưng đối với Khấu Đông thì như vậy là quá đủ.
Nếu như sáng quá thì chẳng biết sẽ kinh động đến thứ gì, biết đâu lại rước thêm phiền phức.
Y cầm đèn pin lên, sờ vào túi kiểm tra lại cái thẻ mở cửa, sau khi xác nhận đã đủ đồ cần mang thì lặng lẽ mở cửa ký túc xá ra.
Hệ thống trò chơi cũng phải nhìn y với con mắt khác, 【 Có vẻ người chơi không thấy sợ.
】
Tối như vậy, Khấu Đông lại là người duy nhất ra ngoài.
"Vớ vẩn." Khấu Đông phản bác, "Sợ chết đi được ấy."
Hệ thống: 【 Nhưng không phải người chơi tự chọn đi ra sao? 】
Nó cũng có bắt chọn lựa đâu.
Khấu Đông nói: "Đúng vậy, tao chỉ đang trông cậy vào cái độ thiện cảm của bọn chúng đối với tao cao như thế, hy vọng chúng sẽ nhẹ nhàng với tao chút."
Hệ thống: 【......】
Khấu Đông thở dài trong lòng.
"Nếu không thì sao?" Y tuyệt vọng nói, "Tao đi tìm nó cũng còn tốt hơn so với nó tới tìm tao....".
Truyện Ngược
Đây không phải là do y tự luyến đâu, chủ yếu là do NPC mê y quá thôi.
Hệ thống: 【......】
Đêm tối người yên, chỉ có mặt đồng hồ là đang lập lòe sáng lên.
Tay Khấu Đông cầm thẻ mở cửa nhưng y không đi thử mở cửa phòng thí nghiệm mà lại đi đến cửa lớn kiểm tra tình hình.
Đúng như Tống Hoằng nói, cửa lớn bị chặn bởi một cái khóa đồng, nhốt toàn bộ lũ quái vật với người chơi lại nơi đây.
Hệ thống trò chơi có vẻ đã học được bài học, một tiếng cũng không nói, đúng như dự đoán, Khấu Đông từ chỗ nào đó lôi được một dây thép, đang chuẩn bị muốn cạy khóa chạy trốn.
Đáng tiếc lần này không linh nghiệm, dây thép ở trong ổ khóa xoay ngang xoay dọc nửa ngày cũng không có tác dụng.
Khấu Đông thử mãi, cuối cùng cũng đành từ bỏ, tiếc nuối nói: "Chắc game fix rồi ha."
Hệ thống: 【......】
Chứ sao nữa, chẳng lẽ còn để cậu cạy thêm lần thứ hai hả?
Chẳng phải như vậy rất mất mặt hay sao.
Không còn đường tắt, Khấu Đông đành thu tay lại, chậm rãi lên