Khấu Đông nhìn hắn với ánh mắt đong đầy tình thương của cha như núi đổ biển tràn, chẳng gì có thể ngăn được ——
"Ngoan." Y nói với Diệp Ngôn Chi đang túm lấy tay mình, "Cưng ở đây ngoan nhớ, đợi ba ra ban công mua cho cưng một túi quýt."
Trên mặt Diệp Ngôn Chi lộ ra vẻ nghi hoặc, hơi ngước mắt lên, mờ mịt nhìn Khấu Đông.
Lời này thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng cái vẻ mặt của người này sao cứ làm hắn cảm thấy là lạ ấy nhở?
Hắn cẩn thận đặt câu hỏi: "Túi quýt gì cơ?"
Bốn từ này khiến ánh nhìn từ ái của Khấu Đông xuất hiện thêm vài phần thương tiếc.
Y thở dài xoa xoa đầu con trai mình, nói, "Cưng chưa được đi học bao giờ hả?"
Diệp Ngôn Chi không hé răng, mặt cứng đơ, yên lặng thả bàn tay đang nắm lấy tay Khấu Đông ra.
"Không cần miễn cưỡng quá đâu," Khấu Đông nói, "Là do ba không tốt – đợi cưng có thể trải qua chín năm giáo dục bắt buộc thì sẽ hiểu ngay ấy mà."
Diệp Ngôn Chi: "......"
Hắn cuối cùng cũng tức giận, nhẫn nại nói: "Tôi 21."
Nhưng câu nói này cũng chẳng có tác dụng gì bởi vì ngay sau đó Khấu Đông đã trìu mến xoa đầu hắn, dùng cái giọng điệu vừa nghe đã biết là đang nói dối: "Được rồi, cưng 21...."
Diệp Ngôn Chi: "......"
Nói thì cứ nói đi, tại sao ánh mắt còn cố ý liếc quần người ta làm giề?
Vào giây lát này, trong đầu của Diệp Ngôn Chi thật sự có suy nghĩ muốn trốn việc, hắn cực kỳ muốn để đám vật thí nghiệm kia trói mẹ Khấu Đông lên, để cho y kêu meow meow chán thì thôi — dù sao thì nếu làm thế thì hắn vẫn là người có lời.
Khấu Đông còn không biết mình vừa mới đạp một chân lên con đường tìm chết.
Y ngó ngang ngó dọc một hồi, lại lặng lẽ đưa cái chân vừa bước lên đường chết kia trở về, "Thế cưng định ngủ như nào?"
Người tí hon ôm tay, mặt lạnh, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Khấu Đông lại một lần nữa bước lên đường tìm chết kia, y đề nghị: "Hay là để ba làm cho cưng cái ổ nhớ?"
Người tí hon: "........"
Tốt lắm, hắn sầm mặt lại, vote thêm một phiếu cho cái quyết định làm cái tên này phải kêu meow meow.
Cuối cùng thì hai người vẫn ngủ chung gối.
Khấu Đông chỉ sợ đè lên hắn, lo lắng đặt hắn lên đỉnh đầu của mình, còn như thật mà móc ra một nắm bông từ trong chăn cho hắn.
Diệp Ngôn Chi nằm sấp trên mái tóc mềm mại của y, mím chặt môi, không phát ra tiếng động gì.
Khấu Đông còn định kể cho hắn chuyện cổ tích của con vịt, vừa mới kể đoạn đầu đã bị người tí hon kia vô tình cắt lời, "Vịt con bị đem đi hầm rồi."
Khấu Đông: "......"
Y không nhịn được, trách mắng: "Cưng đúng là người không có chút lòng cảm thông."
"Không có đâu," Người tí hon lạnh lùng nói, "Ngủ."
Khấu Đông tiếp tục giãy giụa: "Nhưng ba cảm thấy trước khi đi ngủ thì phụ huynh nên bỏ thời gian ra nói chuyện gần gũi với con cái."
Vừa dứt lời, Khấu Đông đã nghe thấy tiếng đập cửa, là từ bên ngoài.
Đêm khuya như này, người không mời mà tới hiển nhiên chỉ có gã đàn ông đeo kính, gã cực kỳ kiên nhẫn đứng ở cửa mà gõ từng lần một, nhưng mà khoảng cách giữa những lần gõ ngày càng ngắn, âm thanh dần trở nên gấp gáp.
Cuối cùng, Khấu Đông có thể cảm nhận được sự không cam lòng, ngột ngạt của gã, ván cửa mỏng manh như có như không, cứ như là lúc nào cũng có thể vỡ ra, "Cậu mở cửa đi, sao cậu lại không mở cửa?"
Khe cửa rất hẹp, chỉ có một khoảng cực nhỏ.
Không biết gã làm cách nào mà ngón tay chui qua được chỗ đó, liều mạng mò mẫm bên trong.
"Cậu mở cửa đi ——"
......!Làm thế này, có thằng ngu nào dám mở cửa cho ông nữa.
Khấu Đông lấy ra cái vảy từ trong túi, xỏ giày đi xuống giường, mạnh tay vạch một đường lên tay gã.
Vảy tuy rằng bóng loáng nhưng cực kỳ sắc bén, lập tức nó cắt lên tay gã đàn ông một đường thẳng tắp, máu me đầm đìa chảy ra.
Người bên ngoài bị đau gào lên một tiếng, ngón tay cuộn tròn lại định trốn thì bị Khấu Đông túm lấy, y không nói gì mà quẹt cho gã thêm một đường nữa ——
"A!"
Tiếng kêu lần này nghe có vẻ thê thảm hơn trước đó, gã đàn ông đeo kính đành bất chấp rụt tay lại.
Sau đó là tiếng bước chân đứt quãng, gã như là bị dọa sợ bởi sự công kích bất ngờ, trước cửa không còn tiếng động gì nữa.
Khấu Đông cất vảy đi.
Y biết gã đeo kính kia đến đây làm gì, nếu là người khác cầm bảng hiệu của sở trưởng thì đã bị đám vật thí nghiệm kia làm thịt lâu rồi —— gã đến đây là muốn lấy vật chứng.
Chỉ tiếc là bây giờ vật chứng không thể lấy lại mà Khấu Đông vẫn còn bình yên vô sự.
Tuy rằng không biết cái bảng hiệu này có tác dụng gì với gã đàn ông đeo kính kia, nhưng nhìn gã ta gấp gáp sợ hãi muốn lấy về như vậy, có vẻ là rất quan trọng.
Vật như này, y phải cầm chơi mới được.
Khấu Đông thu dọn xong xuôi thì xoay người lại giáo dục thằng con mình: "Thấy chưa? Mấy bạn nhỏ khác ai cũng muốn nghe truyện cổ tích."
Người tí hon đã ngồi dậy, đang trông mong nhìn về phía này: "....."
Hắn nhìn vào mắt Khấu Đông, chẳng nói gì lại nằm xuống.
Một động tác rất đơn giản nhưng vẫn thể hiện sự cáu giận bừng bừng.
Thanh niên chui vào trong chăn, nghe con mình đang cắn răng nghiến lợi nói: "Chờ tôi lớn lên..."
Khấu Đông rất tự nhiên tiếp lời, "Thì sẽ hiểu kính ba hả?"
Người tí hon cười lạnh một tiếng, kéo kéo tóc y, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ túm.
Hiếu kính.
Hắn u ám nghĩ, cứ đợi ngày cậu bất tử đi đã.
*
Đến ngày hôm sau, đồ ăn của mọi người còn lại không nhiều.
Bánh quy cũng chỉ còn lại một chút, dù bọn họ đã tích cóp, cẩn thận chia ra ăn cũng đã tiêu hao hết phần lớn —— vẻ mặt mọi người cực kỳ khó nhìn, cô gái hành động một mình bưng mặt, tự cảm thán, không ngờ đời này cô còn có thể thử qua cái cảm giác đói bụng kinh khủng như này.
Điều làm cho người ta tức giận nhất là trò chơi này tiếp nhận sóng điện não của người, không phải lo lắng trong game dù có gầy gò đến độ nào thì cơ thể bên ngoài cũng không thay đổi.
—— Chút đồ ăn này thì có tác dụng gì chớ?
Thậm chí còn chẳng gầy đi!
Cô oán giận nhìn về phía Khấu Đông mấy lần, e lệ ngượng ngùng hỏi: "Anh ơi, anh có thấy em có cần gầy thêm chút không?"
Sau khi trải qua đợt tấn công trước, Khấu Đông lần này đã quyết tâm làm tan nát trái tim thiếu nữ, "Cần, chân cô hơi thô."
Sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, vốn đang là vẻ mặt thiếu nữ mơ mộng, cứ như là con mèo bị dẫm vào đuôi, cô khinh bỉ hừ một tiếng: "Tra nam, mắt có sao không đấy? Tôi thế này là đẹp rồi!"
Khấu Đông trong lòng kêu gào, không phải chứ, em gái ơi, nếu em đã cảm thấy thế là đẹp rồi sao còn hỏi tui làm gì......!
Em đang cố tình gây sự kiếm chuyện với tui hả.
Diệp Ngôn Chi ở trong túi của y cũng không yên phận, túm lấy áo y bò lên trên.
Khấu Đông sợ hắn bị người khác nhìn thấy, khẽ sờ sờ muốn nhét hắn trở lại, kết quả người tí hon lại tay mắt nhanh lẹ, hắn ôm lấy ngón tay y, cực kỳ chắc chắn mà bò lên.
Khấu Đông sợ làm hắn bị ngã, vội vàng đưa một tay khác ra để đỡ, nhỏ giọng nói: "Trốn kỹ."
Người tí hon mắt điếc tai ngơ, cứ như đang chơi đu quay mà lắc lắc hai lần, nương theo xung lượng mà nhảy ra vạt áo của Khấu Đông.
Hắn túm chặt cúc áo len, lạnh lùng chui vào.
Nhìn cứ như là cái dây an toàn.
Khấu Đông cứ như đang đính trang sức trên áo, y quay người muốn nhét hắn về chỗ.
Nhưng em gái đối diện còn đang ngồi phê phán phẩm vị của y, có vẻ như chẳng thèm để ý đến vật nhỏ đang bò tới bò lui này.
Khấu Đông dừng một chút, ngẫm ngẫm.
Quả trứng kia là do y lấy ra từ ao đổi thưởng, chắc những thứ hắn từng thấy cũng chỉ là đạo cục đặc thù.
Nghĩ như vậy, Khấu Đông cũng đành kệ hắn.
Cuối cùng gã đeo kính cũng đi ra, sắc mặt gã âm trầm hơn so với những người khác, gã đứng cúi thấp đầu trong góc, căn bản cũng chẳng thèm ngó sang Khấu Đông.
Khấu Đông chỉ liếc gã một cái, y thấy trên người gã không có vết thương nào, da dẻ sạch sẽ tinh tươm, không nhịn được vuốt vuốt cằm.
Y chắc chắn khẳng định được người đến hôm qua là tên này, như vậy xem ra, đối phương có thể cải tạo thân thể mình.
Ý nghĩ này khiến người ta cảm thấy không được vui.
Khấu Đông mím chặt miệng, lại bắt đầu sờ sờ cái vảy trong tay.
Không biết có phải gã đeo kính kia đã nhận ra được ánh mắt của y không, gã lại chui vào góc đứng.
Hai ngày này gã làm việc nhiều hơn trước.
Khấu Đông chỉ đứng bên cạnh nhìn, y có thể nhận ra ý nghĩ của hắn:
—— Mau mau chạy trốn,
Chạy thật nhanh, thật nhiều.
Ý niệm này không có gì là sai, dù sao thì vật thí nghiệm S cũng đã biết gã là ai, không chừng đêm nay sẽ đến tìm gã.
Động tác của gã đeo kính trở nên vội vàng hơn, gã nhanh nhẹn chỉ huy mọi người, thậm chí còn quên cả che đi cánh tay bị thương, cũng đến giúp đỡ.
Tống Hoằng thận trọng, ngay lập tức nhìn ra vấn đề.
"Hồi phục quá nhanh." Anh nói với A Tuyết, "Ngày đó ông ta bị đuổi giết, vết thương rất nặng."
Nhưng nhìn qua thì có vẻ như chẳng làm sao —— thậm chí còn có thể cầm được vật nặng.
A Tuyết nghe xong cũng hơi nhíu mày nhìn một chút, trả lời: "Đúng là có gì đó rất lạ."
Cô dừng một chút, lại nói: "Nhưng sự kỳ lạ này đối với chúng ta cũng chẳng phải chuyện gì xấu."
Ở trong cái nơi như này, ai lại không muốn nhanh chóng đi ra ngoài chứ.
Chân cô hơi giẫm giẫm xuống dưới đất, Tống Hoằng nhìn thấu tâm tư của cô, khuyên giải: "Cô đó...!không có việc gì đâu, cầm số tiền này ra được ngoài thì tốt rồi.
Sau này đừng vào đây nữa, không muốn thì đừng vào."
Cô gái nở nụ cười cổ quái, nói: "Tôi nào có quyết định được chuyện này —— dù sao thì cũng phải trả hết nợ đã."
Vẻ mặt cô hiếm lạ có chút lạnh nhạt, không hề có chút ngây thơ rực rỡ mà các cô gái tầm tuổi nên có, cô nói với Tống Hoằng: "Cờ lê."
Tống Hoằng thở dài, đẩy cô ra một bên, cầm lấy công cụ nặng trình trịch: "Để tôi."
Cuộc sống, không phải lúc nào cũng là màu hồng.
Một cô gái nhỏ bị buộc chung với người ba cầm thú, ông ta thiếu một đống nợ do chơi cờ bạc rồi chạy trốn mất