Sự việc đã đến mức này thì mọi thứ càng khó để phân biệt.
Khấu Đông quan sát thôn dân kia, động tác của thôn dân nọ cũng bình thường, chẳng hề tìm ra điểm nào không hợp lý —— nếu chỉ nhìn qua như thế thì gã chỉ là một người thường không hơn không kém.
Duy chỉ có bức ảnh đang được y nắm chặt trong tay đã nhắc nhở y rằng, gã ta không phải người thường.
Trong việc này nhất định có những mối liên hệ gì đó mà từ trước đến giờ y vẫn chưa hề phát hiện ra.
Khấu Đông đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi.
Sau đó y nhỏ giọng nói chuyện với Diệp Ngôn Chi: "Ba cứ cảm thấy chúng ta phải quay lại thần miếu chuyến nữa."
Lần này Diệp Ngôn Chi không có dị nghị.
"Một quỷ cũng chết rồi...." Khấu Đông nói, "Ba muốn thử đến nhìn mấy cái đèn đằng sau có đổi tên không."
Y vẫn nhớ tên của những thôn dân được viết trên đèn.
Tránh tai mắt các thôn dân khác không phải là chuyện dễ dàng, cũng may là ở đầu đường có một người đeo mặt nạ khác đang có chút tranh chấp với một vài thôn dân đưa ma trở về, cực kỳ huyên náo.
Vì là ban ngày nên mấy tên vốn đứng canh miếu cũng rời gót ra chỗ đó hóng chuyện.
Khấu Đông nhân cơ hội này lén lút mở cửa miếu ra, không chút do dự chui vào.
Thần miếu vào ban ngày với ban đêm hoàn toàn khác nhau.
Bấy giờ tấm vải đỏ trùm lên pho tượng cũng không còn tăm hơi, dưới ánh nắng chính là tượng thần ngồi trên bảo tọa với vẻ mặt uy nghiêm.
Đằng sau là tầng tầng vòng sáng, còn có cả khói trắng lượn lờ làm cảnh tượng trước mắt Khấu Đông trở nên mông lung hẳn đi.
Nhưng cái tượng thần kia đâu có mặt mày hiền hậu giống các pho tượng thần khác, mặt mày của nó tràn ngập sự lãnh khốc chẳng hề có tình người.
Khấu Đông đứng dưới mí mắt nó, y cứ luôn cảm thấy tròng mắt của nó vẫn đang chuyển động theo dõi y từng tí một.
Y cũng không thèm phản ứng lại mà chỉ đi thẳng ra nơi có đèn ở sau miếu, bắt đầu kiểm tra số lượng.
Một, ba, năm...!
Y còn chưa kịp đếm xong, Diệp Ngôn Chi đã bình tĩnh khai báo số lượng, "157 cái."
Tốc độ của hắn nhanh hơn Khấu Đông rất nhiều.
"Lần trước chúng ta đến là 158 cái."
Quỷ chết rồi nên đèn không còn nữa.
Diệp Ngôn Chi không nói gì.
Khấu Đông im lặng một lát, y tự đưa ra một phỏng đoán khiến cho da đầu y gần như tê dại: "Dưới lớp mặt nạ đuổi tà...!thật ra đều là đám thôn dân đã chết ư?"
Suy nghĩ này thật sự khiến người ta không rét mà run.
Khấu Đông không thích cái kiểu đặt quỷ với người ở một chỗ rồi liên tưởng tới nhau.
Y lật những cái đèn kia lên, tâm rơi xuống uỳnh một cái.
Sương trắng mờ mịt, trong mũi toàn là mùi hương.
Diệp Ngôn Chi nói: "Đi ra ngoài thôi."
Khấu Đông gật đầu rồi vòng từ đằng sau ra cửa trước.
Y còn chưa tới gần cửa đã nghe thấy tiếng người —— hóa ra mấy thôn dân trông coi miếu đã quay lại rồi, bọn họ tiếp tục đứng trước cửa gác.
Trong đó còn có một người ghé đầu vào sát cửa, hoài nghi nhìn vào bên trong miếu.
"......"
Bước chân Khấu Đông khựng lại, y trốn mình vào một góc tối.
"Xong rồi," y thấp giọng nói, "Không ra được......"
Y không muốn chạm mặt những thôn dân này.
Nếu họ mà bắt được y tự tiện xông vào miếu thì sẽ có chuyện gì xảy ra, Khấu Đông cũng chẳng biết được.
Nhưng chắc chắn chẳng phải là chuyện gì khiến người ta vui vẻ đâu.
Không biết có phải là ảo giác của y hay không mà y cứ thấy khóe môi của nó đang nhếch lên, nhìn cứ như đang cười vui vẻ.
Khấu Đông tức giận nguýt nó một cái, nghĩ thầm, cười cái quỷ gì.
Bị dở hơi hả.
"Không sao." Diệp Ngôn Chi trầm giọng nói, "Ban ngày đi vào thần miếu vẫn có người trông coi thì chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu —— có lẽ điều kiện phát sinh chuyện là buổi tối."
Vào ban đêm thì tượng thần sẽ sống dậy, nó sẽ bắt những người tự tiện xông vào thần miếu.
Khấu Đông đã tổn thất mất một người giấy ở chỗ này nên khi nghe vậy thì có chút do dự, "Chúng ta ở trong này đợi hả?"
Với những quy tắc ẩn này hắn lại càng rõ ràng hơn Khấu Đông.
Dù gì thì cũng bị nhốt ở trong, Khấu Đông thoải mái lượn quanh thần miếu một vòng.
Nhờ có ánh nắng nên y cũng thấy rõ hơn những bức họa được vẽ lên tường và cột của thần miếu
Có vẻ như là vẽ yến tiệc của thần tiên, họ cưỡi ngựa mà phi, người nào người nấy trông cũng thần thông quảng đại, tất cả cùng đi thẳng về phía Thiên Đình.
Trong bức họa đó Khấu Đông thấy được những khuôn mặt quen thuộc, Chung Quỳ, Thổ Địa, Nhị Lang Thần...!Khuôn mặt của họ đều được vẽ trên mặt nạ đuổi tà, cưỡi lên những đám mây.
Y giờ mới ngợ ra hoa văn của mặt nạ đuổi tà có nguồn gốc từ đâu, ra là từ bức họa này ra.
Khấu Đông vừa đi vừa nhìn.
Bức tường trong cùng của thần miếu còn có bức họa vẽ tiên nữ tán hoa, tiên nữ kiễng chân, tư thế nhìn rất ưa nhìn, hành động chẳng khác nào một con hạc cao ngạo.
Bước chân Khấu Đông khựng lại.
Y nghi ngờ nhìn chằm chằm vào bức họa trước mắt rồi lại nhìn qua những bức khác —— chủ đề của tấm này có vẻ như không giống những cái kia lắm.
Nhìn được một nửa, Diệp Ngôn Chi bỗng nhiên cúi người đưa tay xoa xoa bức tường này.
Khấu Đông nói: "Sao thế?"
Người tí hon ấn tay lên tường rồi cau mày nói: "Mặt tường này kì lạ thật."
"......?"
Khấu Đông cũng nhanh chóng đặt tay lên tường rồi xoa xoa, y cảm giác được mặt tường có những chỗ lồi lõm chập chùng nhưng không rõ lắm, đủ để y nhận ra đây không phải do nét vẽ của bút lông thông thường vẽ ra.
Cứ như là đằng sau bức họa này có cất giấu thứ gì đó.
Khấu Đông xoay đầu nhìn nhãi con nhà mình.
"Mở chứ?"
Diệp Ngôn Chi gật đầu.
"Mở đi."
Khấu Đông bắt đầu tìm qua vách đường bên cạnh.
Đến khi chạm gần tới mặt đất thì y mới thấy điểm giao.
Y dùng một chút sức kéo điểm giao kia ra, động tác cực kỳ cẩn thận để không bị phát ra âm thanh quá lớn.
Chỉ một chút sức đã làm bức tranh trên tường bị giật xuống hoàn toàn, thứ bị che giấu đằng sau nó cũng đập thẳng vào mắt Khấu Đông.
"......."
Khấu Đông hít sâu một hơi, lùi về phía sau một bước.
Ngoài dự đoán, đó vẫn là một bức họa vẽ tường vân lượn lờ, hai bên là các tiên thú, ở giữa là khuôn mặt thần linh được vẽ lại rõ ràng, khóe môi mang ý cười, tay cầm bông hoa, vẻ mặt cực kỳ từ bi an hòa.
Ánh mắt của Thần đen kịt như phản chiếu lại chúng sinh đang bái lạy mình, mang theo chút bi quan thương hại.
So với cái thượng thần được cung phụng ở trên đài kia thì người nọ mới giống một vị thần chân chính luôn quan tâm đến chúng sinh.
Nhưng thứ làm Khấu Đông giật mình nào có phải cái này.
Y trừng mắt nhìn gương mặt trên bức họa rồi không kiềm được đưa tay vuốt mặt mình, lẩm bẩm: "....?"
Trung thần được vẽ trên bức tranh rõ ràng là Khấu Đông y mà!
Đúng lúc đó, trong miếu tràn ngập sương trắng mờ mờ ảo ảo che gần như hết tầm mắt y.
Y nghe được tiếng kêu van của mọi người.
"Thần linh, cầu xin ngài....."
"Cầu xin ngài che chở con dân của ngài...."
Y nghe được giọng của mình.
"Các ngươi muốn cái gì?"
Trong đám người có người quỳ xuống đập đầu với y, nhìn có vẻ là trưởng thôn.
Ông ta già nua hơn rất nhiều so với lần Khấu Đông gặp trước đó, ông không ngừng đập đầu xuống đất.
"Cầu xin ngài che chở......"
Ông ta cuối cùng cũng ngẩng cái trán đầy máu của mình lên.
"Chúng tôi muốn cuộc sống vĩnh hằng."
............!
"Cuộc sống vĩnh vằng!"
"Cuộc sống vĩnh vằng!"
Khấu Đông cảm thấy rối bời, y có cảm giác mình chính là vị Thần đang được cầu khẩn này.
Y ngồi trên tọa nghe được tiếng hô hào của mọi người nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: "Không thể......"
Sắc mặt trưởng thôn trên đất thay đổi.
"Ngài nói cái gì?"
Khấu Đông lại nghe được giọng mình trả lời: "Sinh tử có số ——"
Nói xong câu này, đám thôn dân đang quỳ bỗng ngừng lại động tác.
Bọn họ chầm chậm ngẩng mặt lên, từng khuôn mặt sau khi ngẩng lên nào còn là mặt của con người —— ai nấy đều mặt xanh nanh vàng, dữ tợn ghê tởm, rõ ràng đây là mặt quỷ!
"Thần linh không phù hộ chúng ta," Bọn họ đồng thanh nói, "Thần linh không phù hộ chúng ta."
Bọn họ lao về phía Khấu Đông.
Vô số bản tay đẩy y đi, chẳng khác nào họ muốn đẩy y xuống thẳng địa ngục thăm thẳm.
Khấu Đông dần dần khó thở, ánh mắt của thôn dân nhìn y đều là ánh mắt căm hận đến độ mất đi tâm trí, trên khuôn mặt họ ghìm sâu sự thù hận với ghen tỵ.
Y nghe được âm thanh cái gì đó vỡ tan, cúi đầu mới biết là chân của mình.
Hóa ra y là tượng thần.
Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói, có vẻ là đang nói với y: "Đi!"
Vừa dứt lời, lập tức có một bàn tay xuyên qua sương trắng đi vào khung cảnh này kéo y ra ngoài.
Bản năng nói cho Khấu Đông biết người này không có ác ý với mình.
Y không chút nghĩ ngợi đưa tay túm lại lấy người kia để người nọ kéo mình đi.
Khấu Đông mở mắt ra đã đối diện với khuôn mặt cau có của người tí hon, Diệp Ngôn Chi nghiến răng nghiến lợi nói, "Đúng là không từ thủ đoạn....."
Khấu Đông chớp chớp mắt, vẻ mặt vẫn lưu lại chút hoảng hốt, y vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Hương có vấn đề." Diệp Ngôn Chi giải thích, "Hắn ta kéo cậu vào giấc mơ của mình."
Khấu Đông có chút giật mình, thì thầm: "Đó là mộng cảnh ư?"
Y ngước mắt nhìn bức họa trên tường.
Trong bức tranh vẽ một người cực kỳ giống y.
Vạn dân kính ngưỡng, người người bái lễ.
Diệp Ngôn Chi đưa tay hai ôm mặt y, nói: "Là mộng cảnh nhưng cũng là hiện thực mà thế giới này đã xảy ra.
Đấy cũng không phải là cậu, đừng bị trúng kế của hắn."
Nói xong người tí hon quay ra trừng Tượng thần một cái.
"Ba cũng biết đây chẳng phải thứ tốt lành gì."
Tượng thần tự nhiên bị ăn mắng: "......."
Oan ức quá.
Mắng xong Tượng thần, Diệp Ngôn Chi chờ Khấu Đông tỉnh táo lại mới hỏi y: "Cậu thấy được những gì?"
Khấu Đông kể lại cho hắn những gì y thấy được trong mộng cảnh.
Diệp Ngôn Chi nghe xong đăm chiêu một chút.
Khấu Đông: "Vị thần kia sẽ ra sao?"
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi lạnh lùng, hắn do dự nhìn Khấu Đông rồi cuối cùng vẫn nói thật, "Sẽ chết."
"Sao có thể!" Y nói, "Thần linh ——"
"Thần linh sẽ không chết," Diệp Ngôn Chi cắt lời y nhàn nhạt nói, "Cậu nghĩ vậy ư?"
Thanh niên gật đầu.
"Chỉ là giả thôi." Diệp Ngôn Chi nói, "Thần linh vì là thần linh nên hoàn toàn dựa vào tín ngưỡng mà tồn tại.
Nếu một ngày những tín đồ của người đó không còn tin vào tín ngưỡng đó nữa thì vị Thần đó cũng chẳng còn tác dụng gì."
Hắn dừng một chút, vẻ mặt trở nên trào phúng, "Những thôn dân kia chẳng biết vì cái gì nên mới sinh ra đố kị."
Phàm nhân ai cũng phải trải qua việc sống chết mà Thần lại không phải trải qua.
Bọn họ ngày nào cũng thờ phụng vị thần bất lão bất tử nên trong lòng sinh ra đố kỵ ư?
Bởi vậy bọn họ mới năn nỉ Thần linh ban cho mình một sinh mệnh bất tử.
Nhưng Thần nào có thể làm được.
Thế nên họ phá hủy tượng thần, họ cho rằng đây là bài học cho Thần linh —— ai mà biết, bọn họ đã giết vị Thần đó.
Thần linh chân chính vẫn luôn che chở bọn họ đi rồi, thứ tiếp nhận bọn họ chỉ có vị Tà thần này.
Từ đấy, ngôi làng biến thành sân chơi của hắn, bất kể thôn dân hay người lưu lạc đến đều biến thành quân cờ trong bàn cờ của hắn.
Vẫn còn một việc Khấu Đông nghĩ mãi không ra.
"Nếu đã vậy," Y thấp giọng nói, "Tại sao hắn muốn ba nhìn thấy những thứ này?"
Vấn đề này Diệp Ngôn Chi cũng không biết trả lời sao nên đành im lặng.
Khấu Đông ngửa đầu nhìn Tượng thần, thế mà y có thể nhìn ra từ khuôn mặt đó một chút bi thương.
Con mắt đen nhánh rũ xuống như đang nhìn thẳng vào Khấu Đông, nó nhìn y thật lâu, trong lòng chất chứa nỗi buồn khó nói.
*
Thôn dân gác cửa cũng đã rời đi, cuối cùng thì Khấu Đông cũng mở được cửa miếu rồi lén lút chạy ra ngoài.
Đã sắp tám giờ mà trên ghế chưa có một người đeo mặt nạ nào.
Khấu Đông ngồi ghế đầu tiên.
Y ngồi chờ một lát mới thấy bóng dáng Nhị Lang Thần dần dần hiện ra rồi ngồi ngay cạnh y.
"Hôm nay ít người thế." Nhị Lang Thần nhàn nhạt nói, cô nhìn trái nhìn phải, "Những người khác chưa tới hả?"
Khấu Đông mở miệng định nói ừ nhưng y chỉ khịt mũi mấy cái.
Mấy giây sau, y khẽ cười, trả lời: "Hôm nay cô tới sớm nhỉ."
Nhị Lang Thần nhỏ giọng nói: "Thôn dân ở nhà kia....!Haiz, bọn họ chẳng cho tôi vào gì cả."
Khấu Đông không chút biến sắc.
"Nên là cãi nhau hả?"
"Anh thấy hả?" Nhị Lang Thần có vẻ hơi ngại, "Những người đó tính tình không tốt lắm, tôi mới vào ngồi tí mà họ đã khó chịu rồi....."
Cô bắt đầu oán giận lải nhải về mấy thôn dân kia nói năng chẳng hề lịch sự tí nào, Khấu Đông cũng quay đầu về phía cô ra vẻ lắng nghe.
Một lát sau cũng có rải rác vài ba người đeo mặt nạ đi tới.
Hôm nay chỉ có chín người đeo mặt nạ ngồi trên ghế.
Người càng ngày càng ít, Nhị Lang Thần cũng hơi nóng lòng.
Diệp Ngôn Chi nói: "Nhưng con số này không sai."
Ngày hôm qua còn 11 người, ở vòng đầu chọn xong chết một người, vòng thứ hai chết một quỷ.
Nói như vậy thì trong ngày đầu tiên nhất định có ai đó đã xảy ra chuyện.
Khấu Đông: "Thế thì nhất định là do ngôi mộ kia."
Dù sao thì bọn họ cũng chưa thật sự đi kiểm chứng xem người kia chết thật hay chết giả.
Nhưng theo hoàn cảnh khi đó thì kể cả cậu ta có bất tử