Vẻ mặt của người đàn ông đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy Khấu Đông đứng ở trước cửa, lập tức duỗi tay muốn đóng cửa lại.
Ngay trong một giây này, Khấu Đông đã nhanh chóng kẹp một chân vào, dáng vẻ cưỡng ép kéo mở một khe hở.
Người đàn ông thử mấy lần đều không thể đóng cửa lại, dứt khoát mặc kệ cánh cửa, cất bước đi về phía trong phòng.
Khấu Đông túm chặt cánh tay gã: "Anh chạy cái gì?"
Người đàn ông không quay đầu lại nhìn y, chỉ dùng âm thanh lạnh lẽo cứng rắn đáp: "Cậu đi đi.
Chúng tôi sẽ không nói chuyện với người xứ khác."
Nghe thấy mấy từ này, Khấu Đông ngược lại cười khẽ.
"Là sẽ không?"
Tay y dùng sức mạnh hơn nữa, không cho gã đàn ông trốn thoát.
"Hay là không dám?"
"......"
Tần Đồng trầm mặc, cuối cùng cũng quay đầu lại.
Khuôn mặt gã trắng nõn, bộ dáng ôn hòa, nhưng bây giờ xem ra, chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường, hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt hung tợn ác sát sau khi tháo mặt nạ lúc đó.
Gã trừng mắt lườm Khấu Đông, ánh mắt như kiểu hận không thể xé nát y.
"Cậu muốn hỏi cái gì?"
Khấu Đông nói: "Tất cả những gì anh biết."
Trong phòng có trẻ con chạy ra, víu lấy cạnh cửa gọi một câu ba ơi, lúc nhìn về phía Khấu Đông, lại nhút nhát sợ sệt mà rụt người về đằng sau, nhỏ giọng nói: "Là Trư Bát Giới..."
Thứ được nói đến chính là mặt nạ đuổi tà của Khấu Đông.
Gã đàn ông nhìn thấy đứa trẻ, sắc mặt nhất thời cũng biến đổi, đuổi nó vào trong phòng.
"Quay vào chơi đi," Gã thúc giục cậu bé, "Người lớn nói chuyện, đừng có xen mồm linh tinh."
Đứa trẻ còn muốn ngắm Trư Bát Giới thêm một lát, lưu luyến nhìn Khấu Đông không rời.
Gã đàn ông phải đập vài cái ở trên lưng nó mới phát huy tác dụng, dỗ thằng bé trở về.
Gã quay đầu lại, phát hiện Khấu Đông vẫn còn đang nhìn chằm chằm bóng dáng đứa trẻ đi vào.
"Cậu nhóc cũng là?"
Tần Đồng biết y hỏi cái gì, khẽ cười khổ: "Đúng vậy."
Âm thanh của gã nhẹ tênh.
"Mẹ của nó cho nó ăn.
—— Nó không biết, vẫn luôn cho rằng quãng thời gian ấy chỉ là một giấc mơ."
Cổ họng Khấu Đông đột nhiên có chút buồn nôn.
Những đứa trẻ thoạt nhìn có vẻ vô hại nhất, hoá ra cũng đã từng ăn thịt đồng loại —— Sự thật này, quả thực khiến người ta cảm thấy không hề tốt đẹp gì.
"Bắt đầu nói từ đâu đây?" Tần Đồng thấp giọng nói, "Đến đây, chúng ta qua bên kia, sẽ không bị nó nghe được..."
Đồng tử gã sâu thẳm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Đã đến lúc phải đào hết tội nghiệt này ra rồi."
Gã không biết Thần linh đầu tiên xuất hiện là khi nào.
Nhưng trong trí nhớ của Tần Đồng, từ khi gã sinh ra, đã tồn tại một vị Thần linh như vậy, gương mặt hiền từ, tường vân vây quanh [1], một mình ngồi ngay ngắn ở trên thần tọa trong thần miếu.
Những đứa trẻ vừa mới đến nhân gian đều sẽ được ôm đến trước mặt thần linh, cầu để y phù hộ, thần linh sẽ dùng bàn tay của mình vuốt ve cái trán của đứa trẻ, truyền ân trạch [2] bao la của thần đến muôn ngàn chúng sinh.
[1] Tường vân: Mây cát tường.
[2] Ân trạch: Ân: ơn, trạch: dẫn nước vào ruộng, ân huệ.
Ân trạch là ân huệ của Vua kịp đến thần dân cũng như nước mưa thấm xuống cây cỏ.
Dưới sự phù hộ của y, trăm năm sau, con cháu thôn Sơn Hải vẫn luôn thịnh vượng.
Hương khói trong thần miếu chưa bao giờ tắt, mỗi một năm, bá tánh đều sẽ tổ chức lễ Na hí long trọng, nhóm đeo mặt nạ đuổi tà ca hát khiêu vũ, dâng cống phẩm, cùng bày tỏ lòng thành kính với vị thần đã bảo vệ sự bình an cho họ.
Hồi nhỏ Tần Đồng cũng thường đi xem Na hí như thế.
Khi đó dưới lớp mặt nạ đuổi tà đều là con người, ai ai cũng cười nói vui vẻ, nhảy múa, hát hò rộn vang sau một năm được mùa bội thu.
Bọn họ vẫn thường xuyên đến trước mặt thần linh cầu nguyện.
Bị bệnh thì cầu mau chóng hồi phục, tân hôn thì cầu sớm sinh quý tử, trong nhà có người già thì cầu bình an, có trẻ nhỏ lại cầu trưởng thành thuận lợi —— ngay cả người vô tâm vô tình, cũng sẽ cầu nguyện với thần linh, cầu cho bản thân gia tài bạc triệu, giấu cả rương thiên kim.
Thần đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, ban cho bọn họ toàn bộ phúc vận mà họ kỳ vọng.
Ngày qua ngày, năm này sang năm khác, hương khói của y càng thêm nồng đậm.
Thôn dân còn đúc tượng thần mới vì y, lại càng cung phụng chăm chỉ hơn.
"Mãi đến một năm kia," Tần Đồng hạ giọng nói, ánh mắt nặng nề dừng ở trên không trung một lúc, tựa như đang rơi vào hồi ức, "Một năm kia...!giống như điềm báo trước, y cho chúng ta nằm mơ thấy một giấc mộng."
Trong mộng đất rung núi chuyển, thôn trấn sụp đổ, dân chúng lầm than.
Thôn Sơn Hải từ trên xuống dưới, không còn người nào sống sót.
Sau khi tỉnh lại từ mộng cảnh, thôn dân đều biết được đây chính là thần linh đang nhắc nhở cho bọn họ, bởi vậy càng không dám ngủ.
Lúc canh ba, tất cả mọi người đều chạy ra khỏi nhà, cùng tụ tập trên một mảnh đất trống duy nhất ở thôn bên cạnh.
"Có phải thật không?"
"Ai mà biết được, nhưng dù sao cũng không thể trở về —— "
Sắc trời mờ ảo, lại có người nảy ra ý định muốn quay về.
Hoa màu họ trồng, chút tiền tích cóp trong nhà, dê bò heo bọn họ nuôi...!Tất cả đều vẫn ở chỗ đó.
Trưởng thôn chặn người lại, chỉ nói: "Phải nghe lời thần linh."
Tuổi tác của ông đã lớn, nói chuyện cũng công bằng chính trực, rất có sức uy tín ở trong thôn.
Người muốn trở về cứng cổ không phục, cũng chẳng dám cãi nhau với ông, đang nghĩ tới việc trộm chạy trở về, lại nghe thấy tiếng hét kinh hãi của một đứa trẻ: "Mọi người nhìn —— "
Điềm báo trong giấc mơ trở thành sự thật.
Vùng đất mà bọn họ dựa vào để sinh sống giờ phút này đã hung dữ há rộng miệng, nuốt chửng toàn bộ nhà cửa súc vật.
Trời rung đất chuyển, thậm chí ngay cả thôn dân cũng đứng không vững, bên tai đều là âm thanh phòng ốc sụp đổ rầm rầm vang động.
Nhờ thần linh nhắc nhở, người dân thôn Sơn Hải đã tai qua nạn khỏi.
Bọn họ ở trên bãi đất trống chờ một ngày, đợi đến khi trở về, xung quanh đều là tiếng khóc than ngập trời tràn đất.
Nhà cửa không còn, súc vật chết sạch, đồ đạc đáng giá cũng mất hết.
May mà mọi người vẫn còn sống, dù sao điều đó cũng đã đủ để vui mừng rồi.
Có người đề nghị đi xem thần miếu, lão trưởng thôn dẫn theo mọi người cùng tiến đến, lại thấy giữa mảnh đất hoang vu này, chỉ có thần miếu cao lớn uy nghiêm, sừng sững không đổ.
Tượng thần trong đó vẫn mang vẻ mặt đoan trang như cũ, một tay cầm hoa, giống như chưa từng chịu chút thương tổn nào.
Các thôn dân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thế nhưng cũng bắt đầu từ khi đó, bọn họ nảy sinh ra một ý niệm khác.
—— Tại sao ở trong tai hoạ như thế, thần linh chẳng cần lánh nạn mà vẫn có thể bình yên vô sự.
Tại sao bọn họ lại phải trốn đông trốn tây, vứt gia bỏ nghiệp?
Nếu bọn họ cũng có thể bất tử giống như thần linh thì tốt rồi.
Nếu bọn họ cũng có thể bất tử...!
Ban đầu, chỉ có một người nghĩ như vậy.
Sau này, càng ngày càng nhiều người có suy nghĩ tương đồng.
Bọn họ đã từng khẩn cầu với thần linh rất nhiều thứ, bọn họ muốn sức khoẻ, muốn tình yêu, muốn con nối dõi, muốn phú quý...!
Bây giờ bọn họ đã an cư lạc nghiệp, ở trên mảnh đất này cưới vợ sinh con, cũng đâu còn khẩn cầu nào khác nữa.
—— Vậy bọn họ, vì sao không thể khẩn cầu sự bất tử với thần linh.
Bọn họ cũng muốn trở thành người cường đại như thần vậy.
Diệp Ngôn Chi nghe đến đó, phát ra một tiếng cười nhạo không chút lưu tình.
Tần Đồng cũng cười khổ theo, lắc đầu, lẩm bẩm nói: "...!Hiện giờ ngẫm lại, khi ấy đúng là điên thật rồi."
Cái suy nghĩ bủa vây đó đã khơi dậy dục vọng đòi hỏi ở chỗ sâu nhất thâm tâm con người, thậm chí bọn họ đã vứt hết lý trí, điên cuồng cầu xin thần linh ban cho mình sự bất tử.
Đương nhiên thần cũng không thể cho được.
Trên thực tế, ngay cả chính y cũng chẳng thể bất tử mãi mãi.
Nhưng bá tánh nổi giận không nghe y giải thích.
Bọn họ đã cầu xin thần nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe đến lời cự tuyệt —— đương nhiên, hiện tại bọn họ sẽ càng không thể chấp nhận lời từ chối này.
Quần chúng bị sự xúc động che mờ con mắt, mất đi tín ngưỡng, bách tính đẩy ngã tượng thần.
Bọn họ tay đấm chân đá, trút toàn bộ nỗi sợ hãi với cái chết lên tượng thần, đến khi bình ổn lại đầu óc, tượng thần đã bị chém thành từng mảnh vỡ vụn.
Lúc ấy thôn dân cho rằng, chỉ cần đúc lại tượng thần thì sẽ không có việc gì nữa.
Dù sao bọn họ cũng chỉ do phẫn hận nhất thời, bọn họ vẫn cần thần bảo vệ bình an cho mình.
"Thế nhưng không..." Tần Đồng nói, "Y không trở về được...!Cho dù chúng tôi có đúc bao nhiêu tượng thần, quỳ bái y như thế nào, cầu xin y, y đều không trở về."
"Thôn Sơn Hải không có thần linh phù hộ, rất nhanh đã bắt đầu bước lên con đường xuống dốc.
Thôn làng ban đầu có nhiều người như vậy, sau cùng chỉ còn dư lại hơn một trăm nhân khẩu."
"Sau này," Thanh tuyến Tần Đồng đột nhiên căng chặt lên, "Hắn —— xuất hiện."
Khấu Đông biết, "hắn" này, chính là Tà thần hiện giờ được cung phụng trong thần miếu.
"Hắn nói, hắn có cách giúp chúng tôi trở nên bất tử." Hàm răng Tần Đồng run lẩy bẩy va đập vào với nhau, âm thanh kẽo kẹo vang rin rít, dùng sức phun từng chữ một ra khỏi miệng, "Chúng tôi tin."
Bởi sau khi vị thần ban đầu biến mất, bách tính mới hiểu điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Bọn họ không còn chỗ nào để khẩn cầu, cũng chẳng có người nào phù hộ bình an cho họ, không có may mắn, mỗi nhà mỗi hộ đều bị vận đen rơi vào đầu, đất đai hoang vu, lương thực thu hoạch mỗi năm càng ngày càng kém đi.
Thôn Sơn Hải cần một vị thần mới.
"Chúng tôi xây tượng thần giúp hắn." Tần Đồng lại càng run rẩy hơn, như là nhớ lại hình ảnh lúc ấy, "Vào cái ngày tượng thần đúc thành công đó, hắn, hắn —— "
Gã bỗng nhiên cắn chặt đầu lưỡi mình, cuối cùng gian nan gằn một câu kia ra, "Hắn tra tấn toàn bộ thôn dân đến chết."
Thần minh mới đồ sát thôn làng.
Đằng sau vở kịch, Khấu Đông đã biết được tất cả.
Cách gọi là phương pháp bất tử của thần minh mới, chính là tìm đường sống trong chỗ chết.
Thôn dân biến thành quỷ không thể không tiến vào trò chơi của hắn, quỷ trong trò chơi phải thành công ăn sạch con người mới có thể hoá thành thôn dân lần thứ hai.
Sau khi hoá thành thôn dân một lần nữa, bọn họ thực sự đã không thể sống, cũng chẳng thể chết được.
Ở điểm này, đúng thật là Tà thần không hề lừa gạt bọn họ.
"Cái này sao có thể gọi là bất tử!" Tần Đồng bỗng nhiên vùi mặt vào cánh tay, từ đầu đến chân đều run bần bật, "Cái này sao có thể gọi là bất tử...!Tôi nhớ rành mạch đến từng chút một, nhớ rõ cái khoảnh khắc mình ăn thịt người như thế nào...!Tôi nằm mơ cũng mơ thấy gã đến tìm tôi."
"Con trai của tôi, nó mới bao tuổi chứ? Nó phải sợ sệt luẩn quẩn trong cái trò chơi đó ròng rã một năm trời...!Vĩnh viễn cũng không thể lớn nổi.
Nó còn phải ăn thịt người, sau này nó phải sống như thế nào? Tôi làm sao có thể nói cho nó nghe được?"
"...!Không thể sống."
"Sống như này, còn không bằng chết đi cho rồi."
Nhưng bọn họ cũng không thể chết được, từng ngày từng ngày phải vật vã sinh tồn ở nơi đây, thậm chí còn chẳng biết bản thân rốt cuộc là cái thứ gì.
Khấu Đông trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Thế nên, các người sẽ không nói chuyện cùng người xứ khác?"
"Đúng vậy." Tần Đồng thống khổ mà xoa mạnh mặt mình, "Cũng là vì, thần minh không cho phép chúng tôi nói chuyện cùng bọn họ."
Trong những cái mặt nạ đuổi tà đó, không biết cái nào, mới là người thân ruột thịt ở thôn làng này.
Hiện tại những con người tưởng là thân nhân máu mủ đó, tất cả đều là quỷ dữ mặt xanh nanh vàng.
Bọn họ nhất định phải ăn thịt người vô tội xứ khác ở tại chỗ này, mới có thể một lần nữa trở lại bên người nhà.
Việc này vừa hoang đường lại vừa tàn nhẫn, Tần Đồng bây giờ nghĩ đến, vẫn cảm thấy những thứ này giống như một cơn ác mộng.
Giống như ngủ dậy một giấc, bọn họ sẽ lại có thể nhìn thấy, thần vẫn còn đang ngồi ngay ngắn trong miếu, cầm hoa khẽ cười.
Gã hoàn toàn gục đầu xuống.
Khấu Đông ngẫm nghĩ, hỏi gã một vấn đề.
"Ngoại trừ thần miếu, trong thôn các anh còn ai châm đàn hương hay không?"
Tần Đồng lắc đầu, thấp giọng nói: "Cái đó chỉ cho một mình hắn dùng thôi —— chúng tôi đều sợ hắn."
Đương nhiên sẽ chẳng có người nào dùng đàn hương trong nhà.
Vẻ mặt Khấu Đông giống như suy tư gì đó, sau vài phút mới nói: "Hỏi nốt anh vấn đề cuối cùng."
Tần Đồng cười khổ: "Những gì cậu muốn biết đều biết cả rồi."
Gã không còn điều gì để nói.
"Không phải cái đó," Khấu Đông nói, "—— Thời điểm khi thần cũ còn sống, bọn anh có gặp qua vị thần mới này hay không?"
Vấn đề này, cũng làm Diệp Ngôn Chi vốn đang khoanh tay phải thả tay xuống, chăm chú nhìn chòng chọc vào hai mắt Tần Đồng.
Tần Đồng có hơi ngẩn người.
Gã chậm rãi tìm tòi trong hồi ức chính mình, chần chừ một lát, cuối cùng lắc đầu.
"Không."
Gã trả lời.
"Chúng tôi —— Chưa bao giờ gặp qua."
Sau khi rời khỏi nhà Tần Đồng, Khấu Đông lại xuất thần một lúc.
Diệp Ngôn Chi nói: "Thật ra đây là một tin tốt."
Hoàn toàn chính xác, bây giờ đã biết được quỷ rốt cuộc đến từ đâu, việc để bọn y đoán ra được trong đội ngũ có mấy con quỷ cũng chẳng còn gì khó khăn.
Chỉ cần điều tra nhân khẩu trong thôn, lại đối chiếu với số lượng đèn trên kia, những người chưa hoá thành dân làng đương nhiên chính là quỷ trong trò chơi lần này.
Khấu Đông: "Đúng.
Nhưng ba luôn có cảm giác, không thể cứ rời đi như vậy."
Diệp Ngôn Chi nói: "Không đi?"
Hắn lại khoanh tay một lần nữa, nhìn qua y chang dáng vẻ khó chịu bực dọc của mấy ông lớn, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ còn cứu bọn họ? Đây là do bọn họ tự chuốc lấy."
Hắn không có tí tẹo thiện cảm nào với thôn dân ở đây, sau khi biết được đoạn chuyện cũ này lại càng thêm chán ghét: "Không có lương tâm."
Bước chân Khấu Đông có chút do dự, qua vài phút mới trả lời: "Phải.
Thế nhưng, thần cũng có lỗi sai."
Trước mắt y như chiếu lại một màn xuất hiện trong thần miếu.
Vạn chúng bái phục, tín đồ đông đảo.
Diệp Ngôn Chi như là lập tức có thể nổi điên.
"Y thì có gì sai? —— Y không sai một chút nào cả!"
Khấu Đông im lặng, nâng hắn ở trên tay, cười tủm tỉm nhìn Diệp Ngôn Chi.
Người tí hon bị ánh mắt của y nhìn như vậy dần dần cũng mất tự nhiên, ánh mắt đó của thanh niên giống như xuyên thấu qua mặt nạ đuổi tà, cơ hồ là nhìn hắn đến tan chảy.
Hắn ồm ồm nói: "Làm gì đấy?"
"Cục cưng của ba biết an ủi ba nè," Khấu Đông vui mừng