Giọng nói của thầy Mạc tràn ngập hoảng loạn, lão thò tay ra ngoài cửa sổ.
"Tránh xa tao ra!" âm thanh của lão không hề có cảm giác uy hiếp, lão cố hết sức vung vẩy tay, "Tránh ta tao ra — đừng tới đây!"
Vài tiếng này nào có tác dụng gì, đám bướm vẫn ào ào lao tới vây quanh lão.
Chúng từng bước từng bước ép sát người lão, cơ thể thầy Mạc hơi ngã ra ngoài cửa sổ.
Đầu, thân, eo, chân.....!từng bộ phận lộ ra bên ngoài cửa sổ, cuối cùng chỉ còn tay lão bám vào khung cửa, cả người còn lại lơ lửng giữa không trung.
Tầng trệt không cao nhưng cũng đủ để lão hoảng hồn.
"Nên nhảy," Tống Hoằng thấp giọng nói, "Ông ta nên nhảy xuống....."
Con bướm thứ nhất phất cánh đậu lên tay thầy Mạc.
Lão gào lên một tiếng đau đớn thảm thiết thế mà tay vẫn bám lấy khung cửa không buông.
"Buông đi!" Người đứng dưới nhìn cũng lo lắng theo, "Nếu không buông thì không kịp nữa mất!"
Bọn họ không dám to tiếng, chỉ sợ làm kinh động đám quái vật kia.
Từng đôi cánh sặc sỡ sắc màu chậm rãi bu quanh cơ thể người đàn ông, lão ở giữa bị bao vây lấy, nhìn như một cái kén.
—— Không ổn.
Khấu Đông cắn răng lấy điện thoại trong người ra.
Trong điện thoại y có một đoạn ghi âm, đoạn ghi âm đó là y tự thu lại giọng nói của mình để đề phòng có lúc cần dùng tới.
Y mở đoạn ghi âm ra rồi nhanh chóng ném vào một căn phòng ký túc ở tít xa, ngay sau đó tiếng từ trong đoạn ghi âm vang lên, "Cái này........."
Đây chỉ là một tiếng nhỏ nhưng lại làm cho đám bọ săn mồi lập tức dời đi sự chú ý.
Những cánh bướm sặc sỡ đông như thác nước ở trên không khung hơi khựng lại một chút, chúng quyết định vứt bỏ con mồi đã tới tay, như một cơn lốc xoáy bổ nhào xuống dưới, mặt chúng của chúng hiện lên dáng vẻ háo hức khác thường.
Chúng nó bay tới phía âm thanh vang lên, rất nhanh đã phát hiện phòng ký túc có điện thoại kia, rồi nhanh chóng tràn vào.
Còn lại vài con ở ngoài cũng bị A Tuyết giải quyết gọn lẹ, tạm thời tạo ra lỗ hổng.
Khấu Đông ngẩng đầu hô to: "Nhảy xuống!"
Thầy Mạc phía trên cũng nghe được tiếng này, cuối cùng lão cũng buông lỏng tay trên khung cửa để người rơi xuống.
Gã rơi xuống sàn xi măng vừa cứng vừa lạnh, gào lên một tiếng đau đớn như chân bị bẻ gãy.
Cũng may là lão vẫn đứng dậy được.
Tống Hoằng đi lên phía trước, không nói nhiều lời lập tức kéo lão dậy, nói: "Đi!" Mấy người nhanh chóng lần theo con đường nhỏ, không ai dám quay đầu lại mà hì hục chạy thẳng tới phía trước.
Thầy Mạc lớn tuổi nhất đám, lão lảo đảo mấy lần suýt ngã.
Lúc này mặt lão toàn nước mắt, lão hỏi: "Bọn chúng là cái gì vậy?"
"Không biết," Tống Hoằng đáp lại ngắn gọn, "Chỉ biết rằng đó chính là phiền phức đối với chúng ta —— trước tiên tiết kiệm chút sức lực đi, chúng ta còn phải sống sót ở đây thêm một ngày nữa đấy, tìm một chỗ không có người, xem ra thì chúng sẽ bị thu hút bởi âm thanh, hành động và mùi hương, nơi có nhiều người thì sẽ dễ bị phát hiện."
Nhưng ở trong trường thì chỗ nào là nơi không người chứ?
Diệp Ngôn Chi nói: "Bên cạnh nhà thể chất có phòng dụng cụ, lúc này chắc không ai tới đâu."
Lời này nghe rất hợp lý, không ai phản đối ý kiến của hắn.
Chỉ có thầy Mạc nhỏ giọng nói: "Chúng ta không có chìa khóa."
Nhuệ khí ban ngày của lão không biết bay đâu hết, bây giờ nhìn lão không khác gì người què, lão cúi đầu, cả người tỏa ra khí chất yếu ớt.
Khấu Đông vung vung tay, nói: "Không có vấn đề."
Thầy Mạc không hiểu tại sao đó không phải vấn đề.
Nếu như không có chìa khóa thì bọn họ vào đó kiểu gì?
Bọn họ đi tới trước cửa phòng dụng cụ, dọc đường đi không gặp phải con bướm cũng chẳng gặp phải người nào.
Phòng dụng cụ quả nhiên bị khóa lại, mấy người đứng đó mò mò cố gắng mở khóa.
Khấu Đông quan sát ổ khóa rồi bảo mọi người tránh ra, "Nhường đường, để tôi có không gian phát huy năng lực cái nào."
Mọi người tách ra để lại sân khấu cho y.
Khấu Đông tùy ý tìm một nhánh cây nhỏ dưới đất rồi hướng ánh mắt về phía nhãi con nhà mình.
Diệp Ngôn Chi tự nhiên bị nhìn chằm chằm: ".........?"
Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nói: "Tôi không biết cạy khóa."
Hắn có phải Doraemon vạn năng đâu?
Khấu Đông: "Không bảo cưng cạy khóa."
Y vẫn cứ dùng ánh mắt mong đợi nhìn Diệp Ngôn Chi.
"Nhãi con," Khấu Đông dùng giọng nói tràn ngập tình cảm, "Cưng cảm thấy ba có thể mở nó không?"
".........."
Diệp Ngôn Chi hiểu, người này là muốn dùng thuộc tính may mắn của mình.
Nói thật, cái may mắn đấy phát huy tác dụng thế nào hay khi nào nó mới phát huy, Diệp Ngôn Chi cũng chẳng biết.
Bởi vì có hệ thống can thiệp nên rất nhiều ý tưởng của hắn phải thay đổi, hắn không đảm bảo được là lần này Khấu Đông có thể cạy khóa thành công.
Nhưng dù sao Khấu Đông cũng đã nói vậy rồi, hắn đương nhiên không phản đối, chỉ lạnh nhạt nói: "Có thể."
Những người khác: "........"
Anh hai ơi, cậu lấy đâu ra tự tin?
Mà nói ra được câu đó thế?
Cậu cảm thấy cậu ta có thể cái gì cơ??
Khấu Đông nghe xong câu này thì cực kỳ tự tin mà lượm thêm một cành cây trên đất tra vào khóa.
Mấy người khác đứng quanh chằm chằm nhìn vào động tác cạy khóa của y, một bên nhìn y cạy một bên lo lắng.
Bảy tám phút sau cái khóa phát ra một tiếng vang nho nhỏ, mọi người vui mừng: "Mở rồi hả?"
Khấu Đông: ".......Không, cành cây gãy rồi."
Đồng đội: "........."
Khấu Đông: "Tôi tìm cái khác."
Y tìm thêm một cành cây rắn chắc hơn rồi lại tra vào khóa, cành cây tiếp theo xoay ngang xoay dọc một hồi cũng thành công.
Tiếng khóa mở vang lên, sau đó cánh cửa cũng được đẩy ra, mọi người nhanh chóng đi vào trong nhanh chóng đóng cửa lại.
Cửa bị khóa trái cẩn thận, khe hở bên dưới cũng được dùng vải trong đệm che lại, chỉ để một khe hở nho nhỏ cho thoáng khí và tiện quan sát.
Mọi người ngồi xếp bằng trên mặt đất, ai nấy cũng thở dài một hơi vì vừa thoát chết.
Thầy Mạc thở hổn hển xắn quần lên, thấy vết máu trên quần đã chuyển sang màu nâu.
"Thực sự có ma," lão lẩm bẩm, "Bọn chúng từ đâu chui ra vậy chứ......"
Khấu Đông không hé răng, trong lòng nhớ đến vài điểm sặc sỡ mình đã nhìn được trong ký túc xá của giáo viên tâm lý.
Thầy Mạc nói thêm mấy câu nữa thì càng ngượng, dù sao thì những người này đã khuyên lão nên chuẩn bị sớm, nhưng lão lại cứ kiên quyết cho rằng không có chuyện gì đâu.
Bây giờ lại được họ cứu một mạng, khuôn mặt già nua của lão đỏ ửng, nói chuyện cũng ngập ngừng, "Tôi sợ sâu, lại để cho mấy người vác thêm phiền phức, lời nói khi đó, xin lỗi mọi người."
Lão nói xong thì liếc qua Diệp Ngôn Chi đang làm mặt lạnh một cái.
Diệp Ngôn Chi ngồi cạnh Khấu Đông, vẻ mặt nhàn nhạt không thèm nhìn lão lấy một cái.
Tống Hoằng thì khoan hồng, lúc này anh mỉm cười nói: "Thầy Mạc nói vậy khách khí quá.
Chúng ta đều là người chơi như nhau thì phải giúp đỡ nhau.
Nếu ngày nào đó đổi vị trí chúng tôi là người bị đám kia bu vào thì hẳn là thầy cũng giúp chúng tôi thôi."
Thật ư? Khấu Đông có chút hoài nghi.
Nhưng đây cũng chỉ là lời nói khách sáo, không cần phân biệt thật giả, nghe chút là được rồi.
"Chúng ta giờ phải lên kế hoạch rõ ràng," Tống Hoằng thấp giọng nói, "Ý đồ của tên NPC kia rất rõ ràng, hắn muốn chúng ta tới chỗ của hắn.......!Mà hiển nhiên đây là cái tròng, chúng ta không thể đi."
Tên kia đã sớm chuẩn bị, ai biết hắn ta đã làm gì?
Đây chắc chắn là hồng môn yến [1], Tống Hoằng hoàn toàn không định lao đầu vào.
[1] Hồng môn yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Cô gái nhỏ nhìn qua Khấu Đông, bình tĩnh nói: "Nếu hắn ta dám nói như vậy thì hẳn là đã chắc chắn, nhất định sẽ ép chúng ta tới đó."
Khấu Đông không lên tiếng, ngoại trừ thầy Mạc ra thì những người còn lại cũng ngầm hiểu ý.
Cái từ chúng ta này thật ra là chỉ một mình y.
"Vậy thì tách ra đi." Trầm mặc một hồi, Khấu Đông cũng lên tiếng đề nghị, "Tôi có thể lừa chúng đi."
Hết cách rồi, ai bảo y hút quái nhất chứ.
Lông mày Tống Hoằng cau lại, không nói hai lời lắc lắc đầu bác bỏ đề nghị của Khấu Đông, "Bọn tôi không thể bỏ lại cậu được."
"Không phải là bỏ lại," Diệp Ngôn Chi nhàn nhạt thêm vào, "Tôi đi với cậu ấy."
Tống Hoằng kinh hãi, anh nhìn chăm chăm vào Diệp Ngôn Chi.
Từ lúc đầu tới giờ anh cảm thấy hai người này thân mật quá đáng, có lẽ không phải vừa mới kết bạn trong phó bản này mà đã quen biết lâu.
Hơn nữa — không biết có phải do ánh mắt anh dạo này có vấn đề hay không mà anh cứ cảm thấy hai người này có gì sai sai?
Cứ như kiểu, tình anh em xã hội chủ nghĩa?
Lúc này Khấu Đông cảm động nắm chặt tay nhãi con nhà mình, thâm tình nói: "Ngôn Chi!"
Tống Hoằng mù mắt.
Chuyện này...
Anh trố mắt ngoác mồm suy nghĩ, hai người thể hiện tình cảm cũng rõ ràng quá rồi.
Dù cho Khấu Đông quen biết với họ đi nữa nhưng y với thầy Mạc kia chẳng quen thân gì, sao có thể tùy ý thân mật trước mặt lão như thế....rốt cuộc là do người này ngu ngốc hay là quá hào hiệp nên không sợ người đời chê trách?
Mắt thầy Mạc cũng trợn lên tròn vo, lão nhìn hai người đang nắm tay nhau thắm thiết.
Xảy ra chuyện gì thế này —— sao bầu không khí như kiểu huynh đệ đồng sinh cộng tử vậy?
Thực tế thì Khấu Đông còn nửa câu sau chưa nói hết, "Cưng đúng là một đứa nhỏ hiếu thuận!"
Khấu cha già chấm chấm nước mắt —— y nuôi dưỡng người này đúng là không vô ích mà, không vô ích xíu nào!
Diệp Ngôn Chi mặt lạnh nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của y thì khóe môi hơi ép xuống.
Người bên ngoài không biết nhưng hắn thì còn lạ gì cái vẻ mặt này của Khấu Đông, cái này thì có dính dáng gì đến phong hoa tuyết nguyệt đâu, nhất định trong lòng y lại đang nghĩ đến cha con tình thâm đây mà!
Cũng không hiểu sao người này lấy đâu ra lắm tình cha con cảm động trời cao như thế.
Khấu Đông nắm lấy tay hắn còn chưa đủ, nhất thời kích động còn muốn nhào tới hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn, "Ngoan thật!"
Mấy động tác như véo tay véo mặt y đều đã làm hết rồi.
Chỉ là những hành động này đặt lên người Diệp Ngôn Chi trưởng thành nghiễm nhiên mang một ý vị khác hoàn toàn.
Diệp Ngôn Chi che mặt bình tĩnh không nói lời nào, ba người còn lại nhìn nhau ngơ ngác, còn định nói gì nữa nhưng nhìn cảnh này hồi lâu quên béng luôn.
Nãy bọn họ tính nói gì ý nhở?
.....!Không biết nữa, chẳng hiểu