Chuyện này thật sự quá kích thích! Khấu Đông bị cái miệng ướt át dị thường của nó xẹt qua, thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
Thậm chí y còn có thể cảm nhận được bột phấn rơi xuống, nương theo không khí phủ lên gò má mình.
Chỉ thế này thôi mà y nổi hết da gà, cảm thấy buồn nôn.
Ai mà biết buổi tối hôm ấy thứ xâm nhập vào nội tạng có phải vật này không?
Ánh mắt Diệp Ngôn Chi ngưng lại, hắn chằm chằm nhìn kẻ săn mồi, ánh mắt vừa lạnh vừa cứng cơ hồ muốn đóng băng nó luôn.
"Đưa đao cho tôi!"
Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn hắn, không chút do dự lấy đao ra ném về phía hắn rồi quay người về phía cửa.
Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi nghiêm túc, lộ ra mấy phần âm trầm, hắn dơ đao lên không nói hai lời chém một cái.
Kẻ săn mồi mắt không theo được động tác của hắn, nó lập tức dùng cái miệng dài của mình túm lấy hắn.
Nhưng mà tốc độ Diệp Ngôn Chi nhanh hơn nó, hắn không tốn bao nhiêu thời gian đã bắt được một góc cánh sặc sỡ của nó, hắn không cho nó bất kỳ cơ hội né tránh nào, chợt vung dao lên dùng hết sức ——
Đâm một cái!
Phát chém này như đao xẹt qua lụa là mềm mại.
Con quái vật há miệng kêu lên một tiếng thê thảm, máu tươi từ chỗ cánh bị chém đứt ào ào đổ xuống.
Diệp Ngôn Chi không lưu tình, lập tức bổ một dao ra ngoài khe cửa.
Kẻ săn mồi chỉ còn lại một bên cánh nhưng nó lại không lùi bước, thậm chí còn không để ý nữa mà liều mạng đưa tay về phía Khấu Đông, cố gắng túm lấy quần áo của y.
Con ngươi màu nâu nhạt của nó chuyển động, lẩm bẩm.
"Cho ta," Nó khàn giọng nói, "Của ta....."
Diệp Ngôn Chi nhấc đao cười lạnh.
"Của mày?" Thanh âm hắn mang theo chút trào phúng, "Khuyên mày chờ kiếp sau đi!"
Cùng lúc đó A Tuyết cũng nhìn ra thời cơ, cô lui bước tránh xa cánh cửa.
Vì không còn ngoại lực ngăn cản nên cánh cửa rất nhanh bị động tác của kẻ săn mồi mở toang ra, trong nháy mắt thanh dao trên tay Diệp Ngôn Chi đã xẹt qua ngực kẻ săn mồi, chỉ để lại chuôi đao bên ngoài.
Kẻ săn mồi trợn mắt duỗi ra cái miệng dài giật giật, ngửa mặt lên trời ngã chổng vó.
Mãi đến giây cuối cùng của cuộc đời nó vẫn chưa từng rời mắt khỏi Khấu Đông.
Ánh mắt nó gần như tràn đầy sự lưu luyến điên cuồng, thầy Mạc đứng một bên đổ mồ hôi lạnh, lão liếc nhìn Khấu Đông, giọng nói run rẩy.
"Chết rồi hả?"
Diệp Ngôn Chi: "Chết rồi."
Hắn nhàn nhạt rút cái đao ra rồi ném cho A Tuyết.
Cô gái nhỏ tìm trên đất một miếng đệm lau sạch lưỡi đao, Diệp Ngôn Chi dừng mắt trên xác chết, vẻ mặt ghét cay ghét đắng.
Thầy Mạc hỏi: "Sao thế, cậu cũng sợ sâu à?"
"Không sợ."
Diệp Ngôn Chi nói, hắn dùng sức lau sạch vết máu bắn trên tay nhưng có lau thế nào cũng không sạch.
Sắc mặt của hắn càng lạnh hơn, mãi đến khi thiếu niên đi tới góp mặt, y sốt sắng kéo lấy cánh tay hắn kiểm tra trên dưới.
"Sao rồi? Nói ba biết cưng có bị thương chỗ nào không?"
Tống Hoằng nghĩ, haiz, giới trẻ bây giờ ai cũng tình thú như thế hả, trước mặt đối phương còn xưng ba, rốt cuộc thế giới của gay có thể làm người ta hoang mang tới đâu nữa?
Cái cảm giác chiếm hời của người yêu bằng cách xưng ba vui lắm sao?
Anh bắt đầu chỉnh lại cửa phòng dụng cụ, lúc muốn đóng lại thì lại ngửi được một mùi hương nồng nặc trong không khí, nồng tới độ cay cả mũi.
"Mùi gì thế?"
Khấu Đông cũng ngửi thấy được.
Mùi kia dày đặc vô cùng, nó không khiến người ta cảm thấy ngọt ngào mà ngược lại như mùi của cánh hoa thối rữa bị ép ra nước.
Ngửi kỹ một hồi họ mới nhận ra đây là mùi từ trên người xác chết kia tản ra.
Cái mùi này.....!là sao?
Da đầu Khấu Đông có chút tê.
Y nói: "E là chúng ta không thể ở đây nữa, trước tiên đi chỗ khác."
Mấy người Tống Hoằng ngơ ngác hỏi y tại sao.
"Thứ này có gì đó không ổn," Khấu Đông cau mày giải thích, "Tôi sợ nó có thể hấp dẫn đồng bạn tới đây — chúng ta đi thôi, tôi cảm giác đã nghe thấy cái gì đó rồi...."
Nghe xong mấy người khác đều tỏ vẻ sợ hãi, bọn họ tưởng tượng đám quái vật ban nãy lao tới không khỏi rùng mình, lập tức đoàn người nhảy qua thi thể chạy về rừng cây nhỏ cách đó không xa.
Quả nhiên bọn họ vừa chạy vào đã nghe thấy một tiếng vang.
Từ đằng xa kẻ săn mồi mới bay tới, mũi chân nó chênh chếch trên mặt đất, vừa phát hiện ra thi thể thì lập tức nhìn quanh.
Con mắt trên cánh nó chuyển động vòng tròn, âm lãnh tới kỳ dị, những người vừa chạy trốn không kiềm được lòng núp sâu vào thân cây, cố gắng nín thở không phát ra tiếng động.
Cũng may hiện tại vẫn là mùa xuân, cây cối cành lá rậm rạp nên bọn họ không bị địch phát hiện.
Khấu Đông nắm chặt tay nhãi con nhà mình đột nhiên phát hiện có gì không đúng —— Trên người Diệp Ngôn Chi cũng có mùi thơm kỳ lạ kia.
Chẳng lẽ là mùi do máu bắn lên?
Y không kịp nghĩ nữa, chỉ cảm thấy có gì không ổn.
Kẻ săn mồi cách đó không xa đang bay lơ lửng xung quanh, nó như ngửi được cái gì đó dần dần đi tới rừng cây nhỏ.
Khấu Đông cắn răng, y dùng sức lau lau mu bàn tay Diệp Ngôn Chi nhưng không có tác dụng.
Mỗi một giọt máu bắn lên da dẻ cứ như là một cái nốt ruồi đỏ tươi, chúng ăn sâu vào trong da, có lau thế nào cũng không hết.
Nguy rồi!
Đầu óc Khấu Đông không kịp hoạt động, y chỉ muốn bảo vệ con trai mình, nhất thời hô hấp trở nên gấp gáp.
Diệp Ngôn Chi nhận ra được, cúi đầu nhìn.
Hắn cũng nhận ra mình nhiễm phải cái gì đó, vẻ mặt hơi lạnh đi, không chút nghĩ ngợi muốn mượn đao của A Tuyết.
"Cưng làm gì!" Khấu Đông nhỏ giọng trừng mắt, "Chẳng lẽ cưng định chém đứt tay mình? —— Đây là tay đấy!"
Tưởng mình là con thạch sùng chắc, cứ chém là mọc ra được hả!
Diệp Ngôn Chi: "Tôi muốn bỏ phần da này đi."
Có như thế cũng không được, cha già ngẫm lại bắt đầu thấy đau lòng.
Khấu Đông tuy rằng không biết ba mẹ bình thường sẽ như nào, nhưng nghe người ta nói rằng con cái là bảo bối trong lòng ba mẹ, sao có thể để con cái mình rách một xíu da chứ?
Khác gì