"Làm sao," Diệp Ngôn Chi đè thấp âm thanh lại, giọng nói có chút khàn khàn, hô hấp không biết vô tình hay cố ý mà cứ lởn vởn bên tai y, "Tôi làm sai ư?"
Người còn ngồi ở trên bàn kia không hề trả lời, chỉ là chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Nhìn từ viền cổ áo hướng về phía trước, đều là một màu đỏ bắt mắt, nếu nói là sắc đẹp bị quần áo che mất cũng chẳng phải sai.
Có lẽ cũng giống như nhau, đều ửng lên sắc đỏ nhàn nhạt.
Y đỏ mặt, theo bản năng duỗi chân chạm đất, muốn xuống khỏi mặt bàn này trước.
Cổ họng Diệp Ngôn Chi khẽ nhúc nhích, không cho y cơ hội đi xuống.
"Ngồi."
Làm sao Khấu Đông chịu ngồi yên được.
Mặc dù vóc dáng của y không được tính là quá cao, nhưng chắc chắn cũng không thể coi là thấp, 1m78, có thể nói là chiều cao tiêu chuẩn của nam sinh —— Tuy vậy y vẫn không tài nào hiểu được Diệp Ngôn Chi ăn cái gì để lớn, chẳng lẽ là Jinkela chăng? Bằng không tại sao một người tí hon ngày trước chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay y, bây giờ lại cao hơn y nửa cái đầu rồi?
Cho dù bây giờ y có ngồi ở trên bàn, nhưng thật ra cũng chỉ vừa vặn đối diện với tầm mắt hắn mà thôi.
Lúc này mặt đối mặt, tuyệt đối không thể tính là chuyện tốt.
Tuy rằng nói y không phải người cuồng nhan sắc, nhưng đối mặt với người có ngoại hình thật sự rất hợp khẩu vị của mình như thế này, lại còn vừa mới hôn nhau nữa...
Đâu phải tự nhiên mà trái tim y lại đập với tốc độ như thi chạy trăm mét đâu!
Khấu Đông gục đầu xuống, rời ánh mắt đi.
"Không làm sai gì cả," Y nhỏ giọng nói, chẳng hiểu sao lại có chút yếu ớt, hắng giọng, "Chỉ là nụ hôn chào buổi sáng thôi, có gì đâu mà căng."
Diệp Ngôn Chi nghe xong lời này, lông mày hơi nhíu lại, như đang suy tư gì đó.
"Vậy hả?"
Khấu Đông nói được một lúc, sau đó mới tự vỡ lẽ.
—— ** má.
Y vừa nói cái mẹ gì thế!
Kiểu này, chẳng may Diệp Ngôn Chi nói muốn y làm mẫu thì chui đầu vào đâu bây giờ, chả nhẽ y còn phải ôm người nào đấy thơm một cái thật luôn chắc!
Lúc này y cực kỳ cần một cỗ máy quay ngược thời gian —— hoặc Doraemon cũng được!
Diệp Ngôn Chi sán lại càng gần hơn, khoé môi cũng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
"Vậy thì ba làm thử cho con xem đi?"
Câu này của hắn làm Khấu Đông thấy mình sắp thành biến thái đến nơi.
Y miễn cưỡng đẩy gương mặt đang sán lại gần mình ra xa, thấy lươn lẹo không nổi, dứt khoát hạ quyết tâm, đột nhiên xoay đầu nhãi con về phía mình ——
Ngay sau đó, y dùng loại tinh thần thấy chết không sờn, nhanh chóng chạm môi một cái ở trên trán thanh niên.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Làn da nơi đụng vào lập tức nóng bừng lên như bị thiêu đốt, nhiệt độ lan ra truyền tới mạch máu.
Diệp Ngôn Chi ngồi bật dậy, bàn tay khẽ ấn vào chỗ vừa rồi bị đụng vào, mặt mũi âm trầm nhìn y.
"Học được chưa?" Sau khi tách ra, Khấu Đông lắp bắp nói, "Cứ như này nè, phim truyền hình đều diễn thế cả...!Không phải như cưng làm ban nãy đâu."
Nói xong câu này, Khấu Đông thậm chí còn không dám tiếp tục ngồi ở đây, nhanh chóng đẩy người ra, lập tức nhảy xuống.
Ngay cả vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi như thế nào, y cũng không dám quay đầu lại nhìn.
Thật sự là mất tiền đồ quá mà, Khấu Đông vừa quạt gió vừa nghĩ, cũng không phải là y chưa hôn bao giờ...
Nhưng lúc ấy nhãi con nhà y chỉ mới lớn bằng bàn tay thôi, y có niết mặt hay thơm thơm, thì cũng rất chi là bình thường.
Tại sao bây giờ lại biến chất vậy hả?
Khấu Đông cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy không thể trách bản thân được.
Cái này chỉ có thể đổ cho thế giới của người trưởng thành hết sức dơ bẩn, một streamer game yêu đương ngọt ngào ngây thơ như y làm sao chịu đựng nổi?
Chẳng trách mọi người đều nói người lớn bẩn thỉu.
Khấu Đông rất muốn tẩy não cho mình, xem nước xả ra có phải toàn màu vàng [1] hay không?
[1] Gốc 黄- hoàng: Từ này vừa có nghĩa là vàng vừa có nghĩa là đồi truỵ =)))
Thẳng đến lúc nấu cơm xong, y vẫn còn cảm thấy hơi gượng gạo.
Diệp Ngôn Chi trái lại thì vẫn bình thản, vẻ mặt tự nhiên, bày bát đũa cho y.
Khấu Đông cúi đầu xuống, nhìn thấy trên mặt bàn cũng có một đĩa cà chua được cắt nhỏ, hơi sững sờ.
Hơi trắng lượn lờ.
Thanh niên ngồi ở đối diện y, rất tự nhiên mà bỏ thêm giúp y chút tương ớt đỏ tươi, lại trộn thay y.
Khấu Đông cầm đũa, bỗng cảm thấy một màn này có hơi quen mắt.
Đã từng trải qua lúc nào ư?
Cũng không cách lâu lắm, trí nhớ của y đến giờ còn khá rõ ràng.
Chỉ là khi đó, nơi y ngồi là một căn bếp nhỏ chẳng rộng rãi mấy, ngoài trời tuyết vẫn tung bay.
Hơi nước trước mặt bốc lên nghi ngút, dưới đáy bát y giấu một quả trứng trần nước sôi vàng ươm, bên cạnh còn có bà lão ngồi cười ha ha...
Y bỗng nhớ lại, rồi liếc mắt nhìn người trước mặt một cái thật sâu.
Đúng rồi.
—— Đó là lúc hẹn hò cùng Diệp Ngôn.
Dường như nhận ra Khấu Đông đang quan sát, Diệp Ngôn Chi cũng nâng con ngươi đen nhánh lên.
"Sao thế?"
Khấu Đông bừng tỉnh nhận ra, sau khi nhãi con trưởng thành, thế mà có chút giống với dáng vẻ của Diệp Ngôn.
Đặc biệt là nét mặt khi ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy y còn chưa thu ánh mắt về, Diệp Ngôn Chi nhíu nhíu mày: "Không ngon sao?"
"Không," Khấu Đông lại cúi đầu lần nữa, thanh âm bình tĩnh, "Ngon lắm."
Trong lòng y cuồn cuộn dâng lên một suy nghĩ mà ngay cả chính y cũng không nói rõ được, một mặt cảm thấy khó chịu âm ỉ bởi bản thân tự dưng lại đặt NPC và Diệp Ngôn Chi liên hợp với nhau, một mặt lại vì phát hiện này mà không thoải mái.
Bộ dạng có chút giống, tên cũng na ná, chẳng lẽ thật sự chỉ là do cơ sở dữ liệu của hệ thống nặn người quá hạn hẹp, sắp xếp tổ hợp tới lui mới tạo ra vài gương mặt có ngũ quan như vậy ư?
Cơm nước xong xuôi, Khấu Đông lại tiếp tục nhấn mở từng mục trên hệ thống kiểm tra cẩn thận, phát hiện sau khi Diệp Ngôn Chi chính thức vượt qua kỳ trưởng thành, thế mà còn xuất hiện cả mục lựa chọn trang phục cho vật cưng.
Lựa chọn trang phục?
Khấu Đông sửng sốt, đợi đến lúc nhấp vào xem thử mới hiểu, mẹ nó, cái này không phải là hệ thống phiên bản "Ngôi sao thời trang" sao? —— Nên sửa tên thành gì nhỉ, "Thời trang Ngôn Chi"?
Y lướt sơ qua bên trong một lượt, nhìn thấy không chỉ có âu phục, áo thun bình thường, vậy mà có cả váy lolita xinh ơi là xinh.
Ngoài ra còn có một bộ áo bành tô ngầu kinh khủng, nhìn là biết có thể tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân dài của Diệp Ngôn Chi.
Chưa kể đến bộ váy thuỷ thủ kia, ngắn ngủn, ngây thơ hoạt bát đáng yêu vô cùng!
Trái tim cha già họ Khấu lập tức ngo ngoe rục rịch.
Chỉ tiếc sau khi y thêm vào giỏ hàng thanh toán mới phát hiện, cái này phải tốn điểm giá trị thành tựu.
Bây giờ tốc độ lạm phát trong trò chơi nhanh như vậy, chút tiền tiết kiệm ấy trong tay y, cũng chỉ đủ rút đạo cụ hai lần, nghèo không sao tả được.
Nhưng đi đâu mới kiếm được tiền mua quần áo cho nhãi con đây.
Y mở khung thoại hệ thống ra, nhỏ giọng dò hỏi: 【Có thể cho vay không?】
Hệ thống: 【......】
Hệ thống gửi cho y một hàng dài dấu ba chấm im lặng, cuối cùng nói: 【Không thể.】
【Đừng cứng nhắc như vậy,】Khấu Đông càng nhìn âu phục và váy lolita kia càng thấy ngứa ngáy, cò kè mặc cả, 【Thương lượng tí đê.】
Âm thanh hệ thống cứng rắn, nghe là biết không có tin tức tốt gì: 【Không thương lượng.】
Khấu Đông buồn bực.
【Thế tao nuôi con kiểu gì?】
Hệ thống: 【 Cậu có thể chọn vứt bỏ hắn.
】
Chẳng biết tại sao, khi Khấu Đông nghe thấy đối phương đề cập tới hai chữ