[1] Giải thích tiêu đề: If You Are The One (Nếu bạn là người duy nhất) Là chương trình hẹn hò bên Trung Quốc.
---
---
Lọt vào trong tầm mắt là biển cả bao la vô tận không có điểm dừng.
Bầu trời âm u mờ mịt, nước biển cũng nhuốm màu u tối, từng tầng sóng nước cuồn cuộn cứ nối tiếp nhau đánh về phía trước.
Sương mù dày đặc chậm rãi tràn đến, nhiều lần thu hẹp phạm vi tầm mắt Khấu Đông, cuối cùng xung quanh chỉ còn lại một vùng mênh mông xám xịt.
Gió biển ẩm ướt, mang theo hương vị mằn mặn phả đến, ngay cả đuôi cá gắt gao siết chặt lấy y cũng ướt át, điều này làm cho Khấu Đông có loại ảo giác, dường như gió biển cũng đang vỗ về chơi đùa với y.
Áo blouse của y ướt đẫm, từ chỗ cổ áo mở rộng ra một đường nhỏ, dính nhớp dán chặt ở trên người.
Y tựa như thuyền nhỏ đong đưa trên biển, và Siren chính là cô đảo duy nhất mà y có thể dừng chân.
Khấu Đông còn đang ho khan, y vẫn chưa thể thoát ra khỏi nỗi sợ mang tên chết đuối này, màng nhĩ bởi vì áp lực nước nên cứ liên tục phát ra từng trận nổ vang.
Nhân ngư nâng y lên, hắn mở to đôi mắt màu đỏ tươi, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười.
"Con người," Nó phát ra hai âm tiết, giống như đang cười nhạo, "Con người..."
Cho dù nói thế nào, loại chế giễu này vẫn làm Khấu Đông khó chịu từ tận đáy lòng.
Cười quần què, anh ở trên đất liền cũng đâu có sống nổi.
Huống hồ, anh đã quên bản thân từng bị con người bắt được rồi sao?
Siren nhìn y chăm chú, như thể nghe hiểu những lời mà y chưa nói ra.
"Đó là vì em." Nhân ngư trả lời, cái đuôi càng dùng sức quấn y chặt hơn —— rõ ràng nó rất mềm dẻo, nhưng giờ phút này lại chẳng khác gì kìm thép khóa chặt Khấu Đông ở bên trong.
Mái tóc rong biển của nó rối tung, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa gương mặt của người trong ngực.
Móng tay nhân ngư sắc nhọn dị thường, chỉ cần sơ ý một chút sẽ cắt ra vết máu, rõ ràng bản thân là loài dã thú hung ác dữ tợn, nhưng động tác của Siren lại vô cùng dịu dàng.
Nó vuốt ve gương mặt thanh niên, giống như đang đối đãi với món đồ sứ trân quý mà dễ vỡ, cẩn thận khống chế lực đạo trên tay mình.
Ấm áp.
Khác biệt hoàn toàn với nhiệt độ của bất kỳ loài cá nào trong biển, cơ thể thanh niên thật ấm áp.
Cổ họng nó phát ra vài âm thanh rất nhỏ, òm ọp hài lòng.
Hiếm khi nào nó giữ được kiên nhẫn như thế, vậy nên nó để loài người yếu ớt này nán lại trên mặt nước trong chốc lát.
Sương mù trên biển ngày một dày hơn.
Sương mù nhiều như vậy, cũng khiến con người là Khấu Đông phải nhíu mày, nhưng nước biển lại vì thế mà càng khuấy động mãnh liệt.
Giống như có cái gì đấy đang ở dưới nước, chờ mong con mồi tiến vào trong lưới.
Khấu Đông thoáng thấy rất nhiều đốm sáng lấp lánh chợt lóe lên rồi biến mất, y còn chưa kịp suy nghĩ xem những thứ đó là cái gì, đã nghe được một tràng tiếng vang thật lớn đang từng bước tới gần.
Đó là một con thuyền đang rẽ màn sương tiến đến.
Lúc Khấu Đông ngẩng đầu lên, chỉ thấy mạn thuyền cao chót vót như bức tường, vô cùng vĩ đại, chẳng khác gì một toà nhà đang trôi trên mặt nước.
Trên boong tàu có người đang đứng, những du khách này ôm hứng thú bừng bừng giơ kính viễn vọng lên, không hề biết bản thân đã đi vào khu hải vực nào.
Rất nhanh sau đó, phó nhì quen thuộc với nơi này lập tức bước ra từ khoang thuyền, khuôn mặt trắng toát lấy tay xua đuổi.
"Mau vào đi —— Hướng dẫn mất hiệu lực rồi, chỗ này là biển ma quỷ!"
Biển ma quỷ.
Ba chữ này không thể đánh thức toàn bộ du khách vô tri, nhưng nó lại khiến trái tim Khấu Đông đột nhiên cứng đờ, nhớ ra hành động của mãnh thú bên cạnh thực ra cũng là chọn người để cắn trên ý nghĩa nào đó.
Y quay đầu đi, Siren ôm y khẽ khép đôi mắt đỏ sậm lại, hoàn toàn không có hứng thú đối với những người thừa thãi này.
Thậm chí hắn còn không thèm liếc mắt nhìn về phía tàu thuỷ khổng lồ kia một cái, toàn bộ tâm trạng chỉ đặt trên người y, đuôi cá liên tục vỗ nhẹ tạo thành bọt nước.
Ngược lại là từ chỗ biển xanh sâu hoắm âm thầm nổi lên gợn sóng bất thường, như có thứ gì đấy đang ngo ngoe rục rịch ở dưới biển sâu.
Nhân ngư bỗng phát ra một tiếng lẩm bẩm không hài lòng lắm, nhìn thoáng qua mặt nước.
Ngay sau đó, nó trầm giọng nói với Khấu Đông: "Đừng nghe."
Khấu Đông mờ mịt: "Cái gì?"
Móng tay dài nhọn của nhân ngư che lỗ tai y lại, không chừa chút khe hở nào.
"Đừng nghe," Nó nói, "Âm thanh của chúng nó..."
Dường như cùng lúc đó, chỗ sâu dưới đáy biển bỗng vang lên một tiếng kêu trầm thấp kỳ dị mà lại đặc biệt.
Cho dù lỗ tai bị bịt kín, Khấu Đông vẫn có thể loáng thoáng nghe được loại âm thanh này.
Thực ra nó không hề xa lạ với y, ở trong phó bản, y đã từng nghe thấy Siren mở miệng, đúng là giống hệt với tiếng ca khuấy động lòng người khi ấy.
Tiếng ca trong veo trầm thấp, dịu dàng vô hại cứ như bọt biển trắng tuyết trên mặt nước.
Nhưng bao phủ dưới lớp bọt biển này không phải ôn nhu hương làm say lòng người, mà là đao nhọn dính huyết sắc.
Trên boong tàu đã có rất nhiều người thò đầu ra, vẻ mặt mê ly, giống như chim nhỏ dáo dác say rượu thất tha thất thểu ngó vào trong ổ rắn độc.
Mặt nước phản chiếu gương mặt của bọn họ, tiếng ca cũng chẳng theo đó mà tạm dừng.
Không biết thuyền trưởng đã xông lên boong tàu lúc nào, vừa run bần bật vừa gào to: "Không được nhìn —— đừng để cho bọn chúng thấy được mặt mình."
Là người rong ruổi trên biển nhiều năm, đương nhiên ông sẽ hiểu rõ cái truyền thuyết kia hơn bất kỳ kẻ nào.
Trong truyền thuyết, nếu bị đàn ác sát đến từ địa ngục trong nước biển này coi trọng, chúng nó sẽ không thèm màng trời nam biển bắc mà đi tìm bạn.
Chúng nó sẽ dùng tiếng ca mê hoặc lòng người dụ bạn tới gần mặt biển, sau đó dùng thân hình cường tráng để kéo bạn xuống đáy biển.
Bọn chúng còn có năng lực dị thường, thân thể người yêu của chúng chính là sào huyệt ấm áp để bồi dưỡng nhân ngư tốt nhất.
Ngay cả y cũng cảm thấy lo lắng, liệu đám người trên thuyền ấy đã bị chúng nó coi trọng hay chưa.
Đặc biệt là những thiếu niên tuấn mỹ, trẻ tuổi đến từ phương Đông đó.
Hình như nhân ngư đặc biệt yêu thích kiểu người như này.
Nhưng mà hôm nay, chuyện như vậy lại không xảy ra.
Sau khi những người đó như biến thành kẻ nghiện rồi thò đầu ra, động tĩnh dưới nước lại không đình chỉ, thứ tiếng ca ấy vẫn cứ vọng lên mặt nước thật lâu.
Thậm chí bọn chúng còn hát bức thiết hơn, càng thêm uyển chuyển khuấy động lòng người.
Duy chỉ có thuyền trưởng vẫn duy trì thần trí là cất cao giọng ra lệnh quay bánh lái rời khỏi nơi này, mắt thấy thuyền càng lúc càng xa, tiếng hát cũng chẳng theo đó mà rời đi.
Siren chợt nheo mắt lại, bỗng nhiên, hắn nhận ra được gì đấy, đột ngột nhìn xuống mặt nước ——
Sóng nước dập dìu lấp lánh, chiếu ra dáng vẻ thanh tú của thiếu niên trong ngực hắn.
Ngay bên dưới bóng hình này, có hằng ha chấm sáng màu bạc rực rỡ như dải ngân hà hội tụ, làm một nhân ngư nên đương nhiên Siren biết rõ thứ này đại diện cho điều gì.
—— Nguyên nhân khiến những nhân ngư đó phân hoá, hoàn toàn không phải đám người trên thuyền.
Mà chính là người trong lồng ngực hắn.
Trong chớp mắt này, nó chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lập tức, nó phẫn nộ gào lên một tiếng thật lớn, đó là sự hung