Khi cô vừa mới lên cao trung, lần đầu tiên lập tài khoản QQ, sau đó tùy tiện tìm tòi một chút, cô có thêm một người bạn mạng, ‘Bạch’.
Cho nên, ‘Bạch’ là Dịch Trạch Duyên?
“Không đúng, người ấy rõ ràng là một ông chú mà, em đã xem thông tin của chú ấy, lúc ấy đã hơn bốn mươi tuổi.”
Dịch Trạch Duyên nói: “Tùy tiện lấy thông tin mà em cũng tin?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh nhớ tới lần đầu tiên dùng tài khoản QQ để kết bạn, khi đó cô cảm thấy nó vô cùng mới lạ, hai người xa lạ cách xa nhau như vậy mà có thể giao lưu tiện lợi nhanh chóng đến thế.
Chỉ cần không có việc gì, cô sẽ nói chuyện phiếm với anh.
Cô nhớ rõ hình như lúc ấy bệnh của anh rất nặng, sinh mệnh hấp hối, cô còn cổ vũ anh, cho là anh sắp chết nên đã khóc vì anh.
Về sau, biết anh khỏi bệnh rồi, so với người khác cô đều vui vẻ hơn.
Có một thời gian rất dài, vui sướng giận buồn của cô đều đặt trên người người bạn này, hầu như có chuyện gì cũng nói với anh, đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi [1] trong nhà.
Nhưng hình như anh rất chảnh, mỗi lần cô gửi một loạt tin nhắn, nửa ngày chỉ nhận được “À”, “Ừ”.
Mặc dù anh lãnh đạm như vậy khiến tâm can của cô nguội dần, nhưng cô vẫn không nhịn được chia sẻ cuộc sống của mình với anh.
[1] lông gà vỏ tỏi: những chuyện vặt vãnh
Về sau, việc học của cô bắt đầu nặng dần, nhất là cần rất nhiều thời gian học âm nhạc, cô cùng bạn mạng “Bạch” ít liên hệ dần.
Nhất là thời điểm lớp mười hai, cô bận rộn đến nỗi không có thời gian đi ngủ, hầu như không hề liên hệ.
Về sau lên đại học, mối quan hệ rộng hơn, bạn trên mạng “Bạch” bị chìm xuống dưới một loạt bạn mới, trở thành một đoạn hồi ức của cô, hồi ức mới lạ liên quan đến chuyện cô đã dùng phần mềm giao tiếp để nói chuyện trời đất cùng một người xa lạ.
Lâm Thanh Thanh không dám tin đây là sự thật.
Dịch Trạch Duyên chính là người bạn trên mạng của cô? Vừa nãy, Lý Quý có nói đến chuyện bị thương, dường như lúc ấy anh cũng bị bệnh nằm liệt trên giường sắp chết.
Cô ngơ ngác nhìn Dịch Trạch Duyên, cảm thấy thế giới này quá nhiều chuyện nằm ngoài dự tính.
Dịch Trạch Duyên lại nói: “Lúc ấy vì bị thương nên không tiện đánh chữ lắm, nên chỉ có thể gửi lại mấy chữ đơn giản, không phải là anh chảnh đâu.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh nhớ ra, dường như lúc ấy cô cũng đã phàn nàn với anh.
“Chú, sao chú chảnh vậy, cháu gửi cho chú nhiều tin nhắn như vậy mà chú chỉ gửi lại một chữ.”
“À.”
“…”
Lúc trước, cô cho rằng anh là một ông chú, là người bốn mươi năm mươi tuổi còn chưa kết hôn, lúc bị bệnh cũng không có người chăm sóc.
Lúc ấy, cô đã hỏi qua chuyện của anh, anh nói anh còn chưa kết hôn, hơn nữa còn chưa từng có bạn gái.
Già như vậy mà còn chưa từng còn bạn gái, cô cảm thấy anh đáng thương vô cùng.
“Cho nên, chúng ta yêu qua mạng sao?” Lâm Thanh Thanh hỏi.
“Xem như thế đi.”
“Vậy lúc trước em hỏi anh chúng ta quen biết như thế nào, sao anh không nói cho em?”
“Không khác gì, yêu qua mạng hay vô tình nhận biết đối với em mà nói đều không khác nhau lắm.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Có vẻ là vậy.
Chuyện liên quan đến bạn bè trên mạng, cô cũng không có nhiều ấn tượng lắm.
Nếu không phải anh cố ý nhắc lại, thì chắc cô sẽ không nhớ tới, cho nên, chuyện này so với vô tình quen biết cũng không khác nhau nhiều lắm.
Lâm Thanh Thanh lập tức có cảm giác chân tay luống cuống.
Cô nhìn xung quanh, muốn tìm chuyện gì đó để làm.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Uyên đã ngồi bên cạnh cô từ lúc nào, trên tay bé còn cầm một cái đùi gà gặm, mắt mở to nhìn cô rồi lại nhìn sang ba bé, vẻ mặt như quần chúng hóng chuyện.
Lâm Thanh Thanh ôm bé lên đùi, cầm khăn giấy giúp bé lau vệt mỡ dính trên miệng.
“Hôm nay là sinh nhật con, mẹ có thể thỏa mãn một nguyện vọng của con được không?”
Đôi mắt bé sáng lấp lánh, khao khát nhìn cô, trên miệng dính mỡ của đùi gà, nhìn vô cùng ngây thơ hồn nhiên.
Bị bé nhìn như vậy, dù thế nào Lâm Thanh Thanh cũng không nỡ từ chối.
“Đương nhiên, con muốn mẹ thỏa mãn nguyện vọng gì?”
“Đêm nay mẹ ngủ cùng ba được không?”
“…”
Trình Trình nói với con, ba mẹ phải ngủ chung thì con mới có em gái.
Con thật sự rất muốn có em gái, con sẽ tích góp tiền tiêu vặt, chờ có em gái con sẽ mua váy nhỏ cho em, nếu không tiền tiêu vặt sẽ không biết dùng làm gì.”
Mặt Lâm Thanh Thanh đỏ ửng.
Cô bị một đứa nhóc xấu xa làm khó xử, liền quay sang nhìn Dịch Trạch Duyên, dùng ánh mắt bảo anh trợ giúp.
Dịch Trạch Duyên nháy mắt ra hiệu lại, dường như đang nói tạm thời làm Tiểu Uyên yên tâm.
Lâm Thanh Thanh liền nói: “Được, mẹ đồng ý với con.”
Nghe được câu trả lời của cô, Tiểu Uyên vô cùng vui vẻ, đến giờ còn thúc giục bọn họ đi ngủ.
Bé đẩy Lâm Thanh Thanh cùng Dịch Trạch Duyên đến trước cửa phòng, cười lên vô cùng xán lạn: “Ba mẹ ngủ ngon.”
Lâm Thanh Thanh hết hi vọng.
Con của cô, nếu đã quyết định chuyện gì, nhất định bé phải làm đến cùng.
Đối với người giám sát nhỏ này, Lâm Thanh Thanh căn bản không có cách nào trốn thoát, đành phải nói ngủ ngon với bé rồi vào trong phòng Dịch Trạch Duyên.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại cô và Dịch Trạch Duyên.
Lâm Thanh Thanh hơi xấu hổ, nhưng ngược lại, Dịch Trạch rất bình tĩnh: “Không còn sớm nữa, em đi nghỉ trước đi.
Hôm nay là sinh nhật nhóc con, em tạm thời giả bộ để thỏa mãn nguyện vọng của nó là được.
Thì ra chỉ là tạm thời giả bộ, Lâm Thanh Thanh hiểu ra.
Mặc dù vừa đồng ý với Tiểu Uyên chỉ là kế sách tạm thời, nhưng trong lòng cô lại có một chút mong chờ, không ngờ Dịch Trạch Duyên người ta còn không thèm để ý.
Lâm Thanh Thanh có chút mất mát.
Cùng Dịch Trạch Duyên nằm trên giường, mỗi người một bên, anh vẫn cách cô một khoảng.
Anh là bạn trên mạng của cô, không ngờ bọn họ quen biết sớm như thế, nhưng mà bọn họ thật sự yêu qua mạng sao? Muốn yêu qua mạng, ít nhất là phải có yêu trước.
Trong ấn tượng của cô, bọn họ là những người bạn trên mạng bình thường, chỉ là so với bạn trên mạng bình thường thì gần hơn một chút, dù sao ngay từ lúc đầu, cô thường xuyên quấn lấy anh nói chuyện, biết anh sắp chết còn khổ sở.
Chẳng lẽ trong thời gian cô mất trí nhớ có tiến triển sao?
Thế nhưng, trước khi mất trí nhớ, cô còn chưa từng gặp anh một lần.
Thật ra có một lần bọn họ có cơ hội gặp mặt, chính là ngày thứ hai khi bệnh tình của anh nguy kịch.
Cô mua vé xe lửa, ngồi vài ngày đi tìm anh.
Lâm Thanh Thanh tuổi còn nhỏ, nhạy cảm lại yêu thương mọi người, cô cảm thấy anh thật đáng thương, không vợ không con, nói không chừng đến khi chết còn không có người bên cạnh làm bạn.
Cho nên, cô muốn tặng anh một món quà đặc biệt, muốn nói với anh, anh không cô đơn, bên cạnh anh vẫn có người làm bạn, cô muốn cổ vũ anh nhanh khỏe lên.
Nhưng khi Lâm Thanh Thanh đến thành phố của anh thì anh không thấy cô.
Lâm Thanh Thanh ngồi trên con đường xa lạ lưỡng lự rất lâu, cho tới khi xác nhận anh thực sự không muốn gặp mình, cô mới ngồi xe trở về.
Về sau, khi lớn lên, cô cảm thấy lúc ấy mình thật ngu ngốc.
Thật sự có yêu sao? Thế nhưng Lâm Thanh Thanh có cảm giác anh vẫn luôn duy trì khoảng cách với cô.
Nghĩ đến những vấn đề rối tung rối mù này, một lúc lâu sau Lâm Thanh Thanh vẫn chưa ngủ được.
Cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Dịch Trạch Duyên, anh đã ngủ thϊếp đi rồi.
Nằm cùng cô mà anh có thể bình tĩnh như vậy, ngủ nhanh như vậy, mà cô lại bị những chuyện linh tinh tra tấn, nghĩ đến rốt cuộc anh có cảm giác gì với mình không?
Anh đối tốt với cô, có phải chỉ bởi vì cô đã sinh Tiểu Uyên cho anh không?
Lý Quý nói cô là mối tình đầu của anh, chắc là cậu ta hiểu lầm rồi.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy không thể hiểu thấu, cũng chưa có gì với anh mà cô đã bắt đầu lo được lo mất.
Không biết như thế nào, cô cảm thấy người đàn ông là kiểu người cao xa khó gần, nhưng trên người anh lại có một loại ma lực chết tiệt hấp dẫn cô đến gần, ví dụ như hiện giờ.
Muốn cách anh gần hơn một chút, muốn tựa vào bên cạnh anh.
Dù sao anh cũng ngủ rồi, chắc không sao đâu.
Cô cẩn thận dịch về phía anh một chút, lại dịch chút nữa, cách rất gần, thiếu chút nữa là thân thể có thể đụng vào nhau.
Cho dù là anh ngủ thϊếp đi, nhưng cô vẫn rất khẩn trương, tim đập “phanh phanh” rất nhanh.
Cô nhìn mặt anh, gương mặt rất anh tuấn.
Cô nghĩ đến mình từng hôn một cái trên mặt anh, nhưng nụ hôn đó rất nhanh, cô không kịp cảm nhận được xúc cảm trên khuôn mặt anh.
Muốn sờ một chút, suy nghĩ vô sỉ này lại vọt lên trong đầu.
Cứ sờ một chút đi, anh là chồng cô, cô sờ một chút chắc không sao đâu, huống chi anh ngủ rồi sẽ không biết.
Nghĩ đến đây, cô lấy hết dũng khí, nhưng lại khẩn trương muốn chết.
Ngón tay chạm vào gương mặt anh liền lập tức bắn ra, cuối cùng thử mấy lần, rốt cuộc cô cũng đem lòng bàn tay dán trên gương mặt anh.
Mặt của anh rất căng thẳng, so với mặt cô thì thô ráp hơn một chút, thế nhưng xúc cảm góc cạnh rõ ràng khác biệt hoàn toàn so với cô.
Thật muốn mạng nha, cảm giác này không khác nhổ lông trên miệng hổ lắm, căng thẳng sợ hãi như thế nhưng không hiểu sao lại kích động.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình thật biếи ŧɦái.
Cô tham lam dừng trên mặt anh một lúc lâu.
Cuối cùng, có lẽ lý trí nhận ra mình quá hèn mọn, lúc này cô mới rút tay về.
Nhưng tay cô vừa mới rút về, hai mắt vốn đang nhắm chặt của người đàn ông đột nhiên mở ra.
Hai mắt đen nhánh sáng rực chăm chú nhìn cô, đôi tay muốn rút về cũng bị anh chế trụ.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Thanh Thanh cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang, làm chuyện xấu bị người ta bắt ngay tại chỗ, hoặc là nói lúc nhổ lông hổ, đột nhiên hổ tỉnh lại.
Tình huống này có bao nhiêu kinh hãi thì có bấy nhiêu.
Trong đầu Lâm Thanh Thanh nổ tung, nháy mắt cô liền chết lặng.
Làm sao bây giờ, làm sao đây? Nhưng não bị đơ không thể nghĩ ra biện pháp.
“Em… em… chuyện này…” Lâm Thanh Thanh nói năng lộn xộn, lắp ba lắp bắp không biết mình đang nói gì.
Dịch Trạch Duyên dùng cùi chỏ chống thân thể lên, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, cười như không cười: “Em vừa mới làm gì?”
Lâm Thanh Thanh không dám nhìn mặt anh.
Cô cúi thấp đầu, cắn môi.
Tại sao lại bị bắt ngay tại chỗ chứ, rõ ràng cô rất cẩn thận mà.
Phải làm sao đây, hiện giờ cô nên làm gì?
Anh có cảm thấy cô giống một tiểu nhân hèn hạ, nhân lúc anh ngủ làm những chuyện bẩn thỉu không thể tha thứ không?
Không không không, không thể để anh suy nghĩ về mình như vậy, cô phải trong sáng, cô nhất định phải để anh thấy mình trong sáng.
“Em… Em nhìn thấy trên mặt anh có con muỗi, em muốn giúp anh đập nó.”
Đây là cái cớ chó má gì vậy? Lâm Thanh Thanh vừa nói ra lập tức liền muốn vả vào miệng mình.
Nhưng mà không có lý do nào tốt hơn, cô không thể trực tiếp nói cho anh biết, cô nhìn anh đẹp mắt, muốn ăn đậu hũ của anh.
“Muỗi?” Trong giọng Dịch Trạch Duyên ngập tràn ý cười: “Mùa này có muỗi?”
“Em… em cũng không rõ, dù sao cũng giống con muỗi, có thể là một loại côn trùng gì đó.” Cô tiếp tục bịa chuyện.
“Nếu là giúp anh đuổi côn trùng, vậy em khẩn trương như vậy làm gì?”
Lâm Thanh Thanh: “…” Lâm Thanh Thanh gần như muốn khóc lên: “Em… Em chỉ sợ anh hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Lâm Thanh Thanh cắn môi: “Hiểu lầm em khinh bạc anh.”
“Nếu anh thật sự hiểu lầm thì sao?”
Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, liền thấy khóe mắt và đuôi lông mày của Dịch Trạch Duyên đều mang theo ý cười, dường như anh không hề tức giận.
Lâm Thanh Thanh vô thức thở phào, nhưng cô cũng không dám lỗ mãng, lại vội vàng cúi đầu, cắn môi nói: “Em… em không biết.”
“Anh đáng sợ như vậy sao? Vì sao em không dám nhìn anh?”
“…”
“Nhìn anh nói.”
Tuy anh nói rất nhẹ, nhưng trong giọng lại chắc như đinh đóng cột.
Lâm Thanh Thanh cẩn thận ngẩng lên nhìn anh.
Khóe miệng Dịch Trạch Duyên hơi cong lên, bên trong đôi mắt đen nhánh như ẩn chứa vực sâu, khiến cho người ta không thể nhìn rõ.
“Nói cho anh, anh hiểu lầm thì thế nào?”
Làm sao bây giờ? Cô không biết bây giờ phải làm gì, hiện giờ cô chỉ muốn khóc.
Nếu cô biết anh ngủ không sâu như thế, có cho mười lá gan cô cũng không dám sờ mặt anh.
“Hoặc là anh nên hỏi em, em vừa muốn làm gì với anh?” Ý cười trong lời của anh càng sâu hơn.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Như là cái đuôi nhỏ bị dẫm phải, Lâm Thanh Thanh vội vàng tránh ánh mắt của anh.
Cô cắn môi, lo lắng nói như sắp khóc: “Em không có! Em thật sự chỉ muốn đuổi côn trùng.”
“Em cứ sợ anh như vậy? Nói cũng không nhìn mặt anh?”
“…”
“Nhìn anh nói.”
Anh anh anh anh….
Cô sai rồi, sai rồi còn không được sao?
Cô lấy hết dũng khí nhìn Dịch Trạch Duyên, cuối cùng anh cũng buông bàn tay của cô ra.
Anh lười biếng dựa vào giường, híp mắt hỏi