Dịch Trạch Duyên chỉnh trang xong liền hỏi cô: “Phía sau khách sạn là bãi biển, có muốn đi một chút không?”
Lâm Thanh Thanh cẩn thận nhìn sang, không biết anh đã đổi một chiếc quần bơi từ lúc nào.
Cô nhanh chóng dịch mắt đi, nhìn sang tủ quần áo bên cạnh: “Anh muốn đi bơi sao?”
“Ừm, đi bơi một lúc.”
Đến đảo Hải Nam, đương nhiên là muốn đi dạo bờ biển rồi.
Lâm Thanh Thanh vào phòng vệ sinh, đổi một chiếc váy đi biển.
Hai người một trước một sau đi ra, trên bờ biển cũng không nhiều người lắm, có lẽ ở đây không phải là khu vực công cộng, người đến chắc cũng chỉ có những người dừng chân ở khách sạn.
Lâm Thanh Thanh đi sau Dịch Trạch Duyên một bước.
Cô vẫn luôn cúi thấp đầu, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn rơi trên lưng anh, khi anh đi, cơ bắp phía sau lưng cũng rung động theo.
Mặc dù eo rất hẹp, nhưng nhìn vẫn có cảm giác rắn chắc lực lưỡng.
Lực lưỡng? Lâm Thanh Thanh vội vàng lắc đầu, cô cảm thấy càng ngày mình càng không thể cứu nổi.
Đi đến bờ biển, Dịch Trạch Duyên hỏi cô: “Muốn xuống bơi không?”
Lâm Thanh Thanh lắc đầu: “Em qua bên kia chờ anh, em sợ đen.”
“Cũng được.”
Mấy cái dù che nắng dựng lên cách đó không xa, đều là khách sạn chuẩn bị.
Lâm Thanh Thanh ngồi xuống ghế nằm, nhìn Dịch Trạch Duyên từng bước đi vào trong nước biển.
Cách Lâm Thanh Thanh không xa là mấy cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, khi Dịch Trạch Duyên đi qua, cô nhìn thấy họ vô cùng kích động, nhìn anh chỉ trỏ.
Cô nhìn về phía Dịch Trạch Duyên, dáng người anh cao gầy, tướng mạo tuấn lãng, khí chất xuất chúng, rất giống kiểu người trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trong lòng Lâm Thanh Thanh dâng lên một trận chua xót, cô cảm thấy mình thật sự rất nhỏ nhen.
Kỹ thuật bơi lội của Dịch Trạch Duyên rất tốt.
Cô nhìn thấy anh đi xuống nơi sâu hơn, thân hình thoăn thoát vọt vào trong biển, lơ lửng trên mặt nước, theo sóng biển chập chờn một lúc.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh rất lợi hại.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô luôn cảm thấy bất kể làm gì, anh đều lợi hại, anh lặn dưới nước, cô cũng cảm thấy lợi hại vô cùng.
Ngay lúc cô thấy thân hình anh chập chùng lên xuống như ánh sao lấp lánh, một trận sóng thoăn thoắt như thoi đưa đánh vào, bóng dáng anh đột nhiên biết mất.
Lâm Thanh Thanh đợi một lúc cũng không thấy anh ngoi lên, lòng cô bắt đầu bất an, vội vàng chạy tới xem.
Nước biển chạm vào mắt cá chân rồi bắp chân, sóng biển hơi lớn, cô không dám đi về phía trước, nhìn mặt biển trống rỗng trước mặt lại càng bối rối hơn.
Không phải anh xảy ra chuyện gì chứ? Ngón tay Lâm Thanh Thanh không ngừng run rẩy.
Ngay khi cô chuẩn bị đi gọi người khác thì sau lưng vang lên một âm thanh trầm thấp: “Đang tìm anh sao?”
Thân thể cô cứng đờ, quay đầu lại nhìn, liền thấy Dịch Trạch Duyên nguyên vẹn đứng ở phía trước, cô mới thở phào.
Dịch Trạch Duyên chú ý nét mặt của cô.
Cô lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy anh biểu cảm liền chuyển từ buồn thành vui, anh đều thấy rõ.
Anh từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, cười đến ý vị thâm trường [1]: “Đang lo anh xảy ra chuyện gì sao?”
[1] ý vị thâm trường: Ý tứ xâu xa, hàm ý, hứng thú…
Không uy hϊếp, cũng không bức ép, anh bình tĩnh đi tới, nhưng khí chất trên người anh lại khiến cô vô thức lùi về sau một bước, dưới chân là cát xốp, trong chốc lát giẫm không ổn, nháy mắt sắp ngã về phía sau.
Lâm Thanh Thanh kêu lên một tiếng, nhưng một cánh tay mãnh mẽ kịp thời đón lấy cơ thể của cô.
Anh khom người đỡ lấy cô, ánh mắt Lâm Thanh Thanh dừng trên đỉnh đầu Dịch Trạch Duyên, trên người anh tựa như có một vầng sáng, nháy mắt liền rơi vào trong mắt cô.
Lâm Thanh Thanh có cảm giác mình và anh như hòa thành một.
Đột nhiên Lâm Thanh Thanh nghĩ đến trong một đoạn kinh thánh có viết: Jehovah [2] là ánh sáng của tôi, cứu vớt tôi, tôi còn sợ ai đây? Jehovah bảo vệ tính mạng của tôi, tôi còn sợ ai đây? Kẻ bất lương là kẻ thù của tôi, khi tới ăn thịt tôi liền ngã xuống.”
[2] : Thần Giê-hô-va, vị thần tối cao trong đạo Do Thái
“Không sao chứ?” Dịch Trạch Duyên hỏi.
Lúc này Lâm Thanh Thanh mới lấy lại tinh thần, cô để ý thấy ánh mắt anh vừa mới nhìn chằm chằm vào mình, có chút xấu hổ, cô vén tóc qua tai làm giảm sự luống cuống của mình: “Không sao, cảm ơn anh.”
“Trời ơi, ai cứu con của tôi với, ai mau cứu nó với!”
Tiếng kêu kinh hãi cách đó không xa hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Lâm Thanh Thanh nhìn sang, liền thấy một người phụ nữ đội một chiếc mũ lảo đảo chạy về phía biển, người đi cùng cảm thấy không ổn, vội vàng chạy tới giữ chặt cô ấy.
Mà nơi cô ấy định chạy tới, có một đứa bé bị sóng biển cuốn lấy, dường như đang khóc gọi, thế nhưng tiếng sóng biển quá lớn, âm thanh kêu khóc chìm ngập trong đó.
Lâm Thanh Thanh nghĩ đứa bé kia chắc khoảng tuổi Tiểu Uyên.
Người phụ nữ bị giữ lại, nhìn thấy con trai càng ngày càng xa, lập tức khóc đến tê tâm liệt phế [3].
[3] tê tâm liệt phế: giằng xéo, tan nát cõi lòng.
Lâm Thanh Thanh cũng rất nôn nóng, đang muốn hỏi Dịch Trạch Duyên phải làm sao, vừa quay lại thì không thấy Dịch Trạch Duyên đâu, quay đầu tìm thì thấy anh đang bơi về phía đứa bé kia.
Tim Lâm Thanh Thanh như bị xiết chặt.
Trong sóng biển lên xuống, thân hình Dịch Trạch Duyên lúc ẩn lúc hiện.
Cô nhìn thấy anh bơi tới chỗ đứa bé kia, sau đó ôm bé bơi về phía bờ, nhưng mà quá xa, có lúc bóng dáng hai người sẽ bị sóng biển bao phủ.
Mỗi lần anh biến mất, Lâm Thanh Thanh cảm thấy tim mình giống như bị một bàn tay nắm chặt lấy.
Mỗi lần anh xuất hiện, cô liền thả lỏng một chút.
Cũng may, cuối cùng anh cũng đưa đứa bé lên bờ an toàn, nhưng bé lại hôn mê bất tỉnh.
Dịch Trạch Duyên hỏi mọi người xung quanh: “Ai sẽ làm cấp cứu?”
Người xung quanh không nhiều, lúc này mặt mũi nhìn nhau.
Mẹ đứa bé đã sớm khóc đến choáng váng, lao đến trước mặt mọi người khóc lóc cầu xin: “Cầu xin mọi người, cầu xin mọi người mau cứu con của tôi đi.”
Đúng lúc này, có người đẩy mọi người xung quanh ra đi tới, nói với mẹ đứa bé: “Để tôi làm đi, tôi là bác sĩ.”
Người đàn ông quỳ trên mặt đất, bắt đầu thành thạo cấp cứu, sau đó lại làm hô hấp nhân tạo.
Một lát sau, đứa bé phun ra một ngụm nước, yếu ớt kêu lên một tiếng: “Mẹ”.
Mẹ đứa bé thở phào, khóc cảm ơn trời đất, chạy tới ôm lấy con, đương nhiên vẫn không quên cảm ơn Dịch Trạch Duyên cùng người đàn ông kia.
Mẹ đứa bé sợ sẽ có di chứng, liền đưa con đến bệnh viện gần đó, những người khác cũng tản đi, trên bờ cát cũng chỉ còn Dịch Trạch Duyên, Lâm Thanh Thanh và người đàn ông vừa cứu người kia.
Người đàn ông đeo kính, hàng lông mày nhíu chặt càng lộ ra mấy phần nghiêm túc.
Ánh mắt anh ta dừng trên người Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh một lát, tựa như muốn nói lại ngừng, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Lâm Thanh Thanh không ngờ sẽ gặp lại Hướng Hoa Dương ở đây.
Không biết Dịch Trạch Duyên có biết cô và Hướng Hoa Dương đã từng không, nếu có thì chắc vẫn giả bộ không biết, như vậy là tốt nhất đối với mọi người.
Lâm Thanh Thanh đang muốn bảo Dịch Trạch Duyên đi thôi, thì nhìn thấy một ông lão tóc bạc được đỡ đi tới, còn chưa tới gần đã cười ha hả: “Trạch Duyên đến rồi sao?”
Lâm Thanh Thanh nhìn sang, liếc mắt cũng nhận ra người đỡ ông lão.
Cô vô thức nhíu mày, lại là Lục Văn Thiến.
Thật là khéo, đến đảo Hải nam cũng có thể đụng phải Lục Văn Thiến.
Dịch Trạch Duyên cũng cười với ông lão: “Đã lâu không gặp ông ngoại, dạo này ông vẫn khỏe chứ?”
Ông lão nói: “Một nắm xương già, khỏe yếu cái gì.”
Dịch Trạch Duyên giới thiệu với Lâm Thanh Thanh: “Đây là Ứng Già, là ông ngoại của Văn Thiến, chúng ta cũng gọi là ông ngoại.”
“Chào ông ngoại.”
Ứng Già vô cùng hòa nhã, vội nói: “Được được được, ta cũng đã lâu chưa gặp Thanh Thanh.” Ông kéo Hướng Hoa Dương đến bên cạnh, giới thiệu với hai người: “Người này là bác sĩ tư nhân của ta, Hướng Hoa Dương.
Bên ngoài nhìn cậu ta còn trẻ như vậy, nhưng trong giới lại khá có tiếng đấy.”
Lâm Thanh Thanh nghe vậy không khỏi buồn bực, không phải Hướng Hoa Dương đã nhận chức ở bệnh viện Bắc Thành sao? Tại sao lại chạy đến Hải Nam làm bác sĩ tư nhân rồi?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, khách khí gật đầu với Hướng Hoa Dương xem như chào hỏi.
“Hiếm khi gặp nhau ở đây, Trạch Duyên, lúc nữa cháu đưa Thanh Thanh đến chỗ ta ăn cơm?”
“Nếu rảnh cháu sẽ qua.”
Hàn huyên với Ứng Hòa vài câu đơn giản xong, Dịch Trạch Duyên liền dẫn Lâm Thanh Thanh rời đi.
Về đến phòng, Lâm Thanh Thanh hỏi anh: “Thật sự muốn đi ăn cơm?”
“Em không muốn đi?”
“Em không có vấn đề.”
“Vậy thì đi thôi.” Vừa nói, anh vừa tìm quần áo thay: “Đôi khi, chuyện ân tình cho dù buồn nôn cũng phải đi ứng phó.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Dịch Trạch Duyên nhanh chóng đi tắm thay quần áo, Lâm Thanh Thanh cũng chuẩn bị xong, may là cô còn chuẩn bị một bộ lễ phục.
Một lát sau, có người tới gõ cửa, nói là được Ứng tiên sinh giao cho đi mời vợ chồng bọn họ qua mời cơm.
Không giống với căn phòng nhỏ thiết kế tươi mát của bọn họ, phòng Ứng tiên sinh vàng son lộng lẫy, khí phách hiển lộ khắp nơi.
Ngoại trừ Ứng Già, thì Lục Văn Thiến và Hướng Hoa Dương cũng ở đây.
Lâm Thanh Thanh theo Dịch Trạch Duyên ngồi vào chỗ, Ứng Già liền nói với Lục Văn Thiến: “Còn không mau rót rượu cho Trạch Duyên và Thanh Thanh à.”
Lục Văn Thiến không nói gì, ngoan ngoãn đứng dậy cầm bình rượu đỏ rót cho Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh, lúc rót cho Lâm Thanh Thanh còn khách khí chào hỏi một câu: “Lần đầu cô tới, nếu có gì tiếp đãi không chu đáo thì cũng đừng để ý.”
Đối với biểu hiện của Lục Văn Thiến, Lâm Thanh Thanh cũng rất kinh ngạc.
Trong quá khứ, những lần ở chung với Lục Văn Thiến, cô ta tuyệt đối sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Không biết có phải tâm lý của Lâm Thanh thanh u ám không, nhưng cô luôn cảm thấy bữa cơm này như một bữa tiệc.
Dịch Trạch Duyên cùng Ứng Già bắt đầu trò chuyện về việc làm ăn.
Dường như Ứng Già rất coi trọng Dịch Trạch Duyên, cách nói chuyện với anh không hề giống thái độ của trưởng bối đối với vãn bối.
Bây giờ Lâm Thanh Thanh mới biết, thì ra quán rượu này là Ứng Già đầu tư, cũng không trách ông ấy sẽ xuất hiện ở đây.
Mà Ứng Già cũng coi như có quan hệ hợp tác với Dịch Trạch Duyên, Dịch gia có cung ứng loại rượu đặc biệt cho mấy khách sạn dưới tay Ứng Già.
Loại rượu này rất nổi tiếng trên thế giới, không ít người khi lựa chọn khách sạn đều hướng về loại rượu này.
Cho nên quan hệ hợp tác này, xem như cả hai đều có lợi.
Lâm Thanh Thanh không có gì để nói, chỉ nghĩ ăn cái gì, muốn tranh thủ thời gian ăn xong rồi đi.
“Tôi cảm thấy rất lạ, Thanh Thanh, không phải cô và Hướng Hoa Dương quen biết ư? Sao lại giả bộ không quen, ngay cả nói chuyện cũng không đả động.”
Lục Văn Thiến đột nhiên xuất hiện nói khiến Lâm Thanh Thanh không có cách nào làm mình tàng hình.
Lục Văn Thiến ngồi đối diện cô.
Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn thì thấy cô ta nhướng mày, cười trào phúng.
Quả nhiên không phải cô lo lắng vô cớ.
Nghe thấy Lục Văn Thiến nói, Ứng Già và Dịch Trạch Duyên đều ngừng lại, Ứng Già kinh ngạc hỏi: “Thanh Thanh quen bác sĩ Hướng sao?”
Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp trả lời thì Lục Văn Thiến đã nói luôn: “Đương nhiên quen biết, hai người bọn họ còn từng là một đôi yêu nhau đó! Cháu còn nghe nói, lúc trước Lâm Thanh Thanh vì Dịch Trạch Duyên mà đá bay bác sĩ Hướng, đáng tiếc, bác sĩ Hướng nhất nhất si tâm, cuối cùng lại bị phụ lòng.”
Ứng Già nghe vậy, lập tức cảm thấy xấu hổ.
Ông vô thức quay sang nhìn Dịch Trạch Duyên, thấy sắc mặt anh dường như không thay đổi, Ứng Già liền giả vờ như chưa nghe thấy gì, nói: “Cháu đi lấy bình rượu đỏ Stan tặng đến đây cho ta.”
Ứng Già cố gắng đuổi Lục Văn Thiến đi, rõ ràng chính là không muốn cô ta tiếp tục chủ đề này, nhưng Lục Văn Thiến cố ý giả bộ như nghe không hiểu, bảo người hầu khách sạn đi lấy.
Hai tay cô ta ôm ngực, dùng giọng điệu lười biếng như đang nói chuyện phiếm, nói với Lâm Thanh Thanh: “Bây giờ nhìn thấy bác sĩ Hướng, cô không cảm thấy nên xin lỗi vì năm đó nổi máu tham tiền mà vứt bỏ anh ta sao?”
“Văn Thiến!” Ứng Già nói to: “Tửu lượng không tốt thì uống ít một chút, đang say rượu nói linh tinh cái gì?” Nói xong liền cười ha ha, nói với Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh: “Con bé này chính là như vậy, từ nhỏ đã bị làm hư.”
Dịch Trạch Duyên cúi đầu cắt bò bít tết, dường như bất đắc dĩ cười cười: “Hiện giờ ngay cả mẹ cháu cũng không quản được Văn Thiến.
Bây giờ ba cô ta không có ở đây, bề trên như ông nói thì cô ta còn nghe vài câu.
Ông Ứng Già vẫn nên dành nhiều thời gian nói với cô ta nhiều một chút, nếu không tính cách này không ngừng lại được, làm không tốt sẽ gặp phải tai họa.”
Lời này của anh giống như đang nói chuyện phiếm, nửa đùa nửa thật, nhưng Ứng Già nghe vậy không khỏi biến sắc.
Ngược lại, Lục Văn Thiến vẫn không hề lay động, thậm chí còn cười một tiếng: “Tôi nói sai sao.
Năm đó Lâm Thanh Thanh vì ôm bắp đùi anh mà vứt bỏ bác sĩ Hướng si tình, không phải sao? Cô ta yêu hư vinh của anh như vậy, nhìn thấy người yêu đã từng bị mình phản bộ, đã không xin lỗi thì thôi lại còn giả vờ không quen.
Cô ta bạc tình bạc nghĩa với người mình từng yêu như vậy, không chừng cũng sẽ như vậy với anh đấy.
Tôi là đang giúp anh hiểu