Ngày hôm sau, khi Ngô Khởi tỉnh lại thì Lâm Trân Trân không có ở trên giường.
Hôm qua anh uống quá nhiều nên lúc này đầu vẫn còn hơi đau.
Anh ngồi dậy, vừa hay Lâm Trân Trân bê khay đến, thấy anh tỉnh liền nói: “Vừa hay anh tỉnh rồi.
Em nấu cháo, anh ăn đi cho nóng.”
Cô đặt cái khay lên tủ đầu giường, bê bát cháo từ trong khay ra, là cháo gạo giã nhỏ, rất thích hợp với dạ dày của người say rượu.
Mới sáng sớm mà cô đã đi nấu cháo cho anh sao? Một cô gái đức hạnh như vậy, mấu chốt là vẫn để anh ở trong lòng, Ngô Khởi nghĩ chắc nhà anh phải thắp nhang cầu nguyện mấy đời mới khiến anh cưới được một cô gái như vậy.
Lâm Trân Trân bê bát cháo đến trước mặt anh, Ngô Khởi nhận ấy ăn một miếng, cháo gạo mềm nhuyễn, ăn vào khiến dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều.
“Anh ăn xong thì để bát lên tủ đầu giường nhé, lát nữa em sẽ đến thu dọn.”
Cô nói xong liền muốn đi ra ngoài, Ngô Khởi gọi lớn: Em chờ anh một chút.”
“Có việc gì sao?”
“Em ngồi đi.”
Ngô Khởi ra hiệu vào vị trí bên cạnh anh.
Lâm Trân Trân đi đến bên giường ngồi xuống, chờ anh nói chuyện.
Ngô Khởi lại ăn một miếng cháo, dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Đau không?”
Lâm Trân Trân không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Ngô Khởi đưa mắt nhìn lướt xuống dưới người cô, Lâm Trân Trân liền hiểu anh đang nói gì, mặt cô đỏ lên, hơi cúi đầu nói: “Còn…tốt.” Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, cô thấy hơi uất ức, nhưng lại ngại nhìn anh.
Cô cúi thấp đầu oán giận nói: “Hôm qua anh cũng thật là, nhà em gái em ngủ ở sát vách, vậy mà anh lại làm tiếng động lớn như vậy.”
Tối hôm qua uống quá nhiều, Ngô Khởi cũng biết mình không khống chế được: “Xin lỗi em.” Anh đặt bát xuống, hỏi cô: “Nhà em gái em đi rồi sao?”
“Đi từ sáng sớm rồi.”
Cô vừa nói xong thì đột nhiên anh nắm chặt lấy tay cô, kéo người cô về phía trước.
Lâm Trân Trân không kịp phòng bị, bị Ngô Khởi kéo nằm sấp lên người anh.
Hai tay Ngô Khởi ôm cô, nói: “Bây giờ sát vách không có ai, không sợ tạo ra tiếng động lớn nữa rồi.”
“…”
Lần này Lâm Trân Trân đã kịp hiểu anh có ý gì, nghĩ đến chuyện tối qua, cô lại bắt đầu ngại ngùng: “Ban ngày ban mặt, đừng làm loạn.”
Ngô Khởi nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Lâm Trân Trân sợ anh sẽ làm loạn thật, liền vội vàng quay đầu tránh đi: “Đừng làm bậy!” Giọng cô ẩn chứa sự tức giận.
“Hôn một cái thôi.”
Lâm Trân Trân: “…”
Lâm Trân Trân tạm thời tin anh, không giãy giụa nữa.
Ngô Khởi cúi đầu hôn lên.
Đúng là anh nói được làm được, chỉ hôn một cái rồi liền buông ra.
“Anh phải đi đến đội.”
Lâm Trân Trân nghĩ cũng không còn sớm nữa, liền rời khỏi người anh, lấy quần áo hôm qua đã giúp anh thu dọn ra.
Ngô Khởi mặc vào, Lâm Trân Trân liền đưa thắt lưng và súng cho anh.
Động tác vừa thân mật vừa tự nhiên, ăn ý giống như một đôi vợ chồng đã kết hôn lâu năm vậy.
Trái tim Ngô Khởi lập tức mềm nhũn, chuẩn bị xong lại không rời đi được.
Anh dùng một tay kéo cô ôm vào ngực, Lâm Trân Trân không hiểu lắm, liền hỏi anh: “Không phải phải đi sao?”
Ngô Khởi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Bán tiệm cơm, đi làm những chuyện em thích.”
“…”
Lâm Trân Trân không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nói chuyện này.
“Không phải em muốn làm luật sư sao? Tiếp tục thi sát hạch chính trị pháp luật mà em chưa hoàn thành, chuyện nuôi gia đình để mình anh làm là được rồi.”
“Không phải hiện giờ không cần thiết phải mở tiệm cơm sao? Các chiến sĩ già đều đã rời đi, đây là thời điểm để đóng cửa, em đừng để nó làm ảnh hưởng.”
Lâm Trân Trân không trả lời.
Trong thời kỳ kháng chiến, ông ngoại vẫn là một đứa bé.
Sau khi khai trương tiệm cơm, ông có quen biết với một số chiến sĩ, bọn họ đều là những người xuất ngũ trở về từ chiến tranh thế giới thứ hai, nghe nói bọn họ nhìn thấy tên tiệm cơm nên mới quyết định tụ tập ở đây.
Sau này, bọn họ bàn với nhau, ngày 15 tháng 8 hằng năm (ngày Nhật Bản tuyên bố đầu hàng) sẽ đến tiệm cơm Hòa Bình tụ tập một lần.
Cho nên ông ngoại quyết định, chỉ cần bọn họ còn sống một ngày, tiệm cơm Hòa Bình sẽ vĩnh viễn không đóng cửa, chờ bọn họ mỗi năm ghé chơi một lần.
Chỉ là thay đổi theo thời gian, những chiến sĩ đến đây tụ tập hằng năm càng ngày càng ít, năm nay cũng chỉ còn một ông lão chiến sĩ cũ.
Ông ấy từ Hồng Kông đến, đã hơn chín mươi tuổi, còn mang theo túi nướƈ ŧıểυ, một mình đi từ Hồng Kông tới Bắc Thành để tụ tập.
Trong tiệm cơm Hòa Bình có một phòng đặc biệt giữ lại cho bọn họ, Lâm Trân Trân như thường lệ chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn cho bọn họ, nhưng chỉ có mình ông ấy chờ ở trong phòng, chờ mãi đến trưa cũng không thấy người thứ hai xuất hiện.
Ông biết những người khác sẽ không đến.
Hai chị em Lâm Trân Trân và Lâm Thanh Thanh vẫn dựa theo lệ cũ, chụp cho ông ấy một tấm hình đứng ở cổng, sau dó xếp ảnh vào trong hộp.
Trong chiếc hộp có rất nhiều ảnh, đều được sắp xếp theo thứ tự thời gian, tấm thứ nhất có rất nhiều người đứng, trong đó còn có ông ngoại.
Lật xuống những tấm tiếp theo, lượng người trên ảnh càng ngày càng ít.
Lâm Trân Trân cất kỹ tấm ảnh, sau đó đưa ông lão lên xe, nhưng chỉ mới mấy ngày, cô nhận được điện thoại của người nhà ông ấy gọi tới, nói là ông đã rời đi.
Cuối cùng, tiệm cơm Hòa Bình chúc mừng chiến thắng chiến tranh thế giới thứ hai cũng không còn ai tới nữa.
Đương nhiên tiệm cơm tồn tại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, mà lúc trước Lâm Trân Trân từ bỏ kỳ thi khảo sát tư pháp để tiếp quản tiệm cơm cũng là vì tiệm cơm có ý nghĩa như vậy.
Cô trầm tư một lát, sau đó lắc đầu cười: “Đúng là trước đây em muốn trở thành luật sư, nhưng sau này càng ngày càng lớn tuổi, em nhận ra tính cách của em cũng không hợp để làm luật sư.
Em rất dễ mềm lòng, mà pháp luật đôi khi lại vô tình.
Kinh doanh tiệm cơm đã nhiều năm rồi, em cũng thích cuộc sống như vậy.
Hiện giờ em chỉ muốn kinh doanh tốt tiệm cơm của gia đình, sau đó sinh con dưỡng cái cho người mình yêu, còn chuyện khác em không nghĩ đến.”
Sinh con dưỡng cái cho người mình yêu… Người yêu mà cô nói thật sự là anh sao?
Ngô Khởi nhếch môi mỉm cười, nhưng lúc này cô tựa trong ngực anh nên không thể nhìn thấy nụ cười đó.
“Suy nghĩ này của em cũng không tệ.”
Lâm Trân Trân: “…”
Lúc này, Lâm Trân Trân mới nhận ra mình vừa nói gì, gò má không tự chủ được mà ửng đỏ, nhưng hiện giờ bọn họ đã là vợ chồng, cô nói như vậy thì cũng có sao đâu? Nghĩ đến đây, Lâm Trân Trân cảm thấy mình không có gì mà phải xấu hổ cả.
Buổi chiều, Lâm Trân Trân về nhà của Ngô Khởi và cô.
Cô mới đến đây không lâu, quần áo cũng đã sắp xếp khá ổn, nhưng một số sách bình thường muốn xem còn chưa sắp xếp xong.
Nhà có ba phòng, trong đó có một phòng dùng để làm thư phòng.
Bình thường Ngô Khởi không thích đọc sách nên nhiều kệ trong thư phòng còn trống, chỉ để mấy quyển sổ ghi chép ở phía trên.
Lâm Trân Trân đặt sách lên, không để ý liền đụng rơi mất một quyển sổ ghi chép.
Lâm Trân Trân nhặt lên, sau đó phát hiện một tấm hình rơi ra từ trong quyển sổ ghi chép.
Cô cầm lên xem, đây không phải là hình của cô sao?
Hình như nó được cắt từ một tấm ảnh chụp chung nào đó.
Lâm Trân Trân nhìn kỹ vài lần, cuối cùng cũng nhận ra nó được cắt ra từ tấm ảnh chụp chung lúc tốt nghiệp cao trung.
Đột nhiên cô nhớ ra, mẹ Ngô Khởi từng nói Ngô Khởi kẹp ảnh của cô vào bên trong nhật ký.
Thật ra cô cũng không tin lắm, cảm thấy với tính cách của anh sẽ không làm những chuyện ấu trĩ như thế, nhưng không ngờ anh lại làm thật.
Lâm Trân Trân kẹp tấm ảnh vào bên trong một lần nữa.
Cô không có thói quen đọc nhật ký của người khác, đang chuẩn bị để sổ ghi chép lên thì vô tình nhìn thấy ở tờ đầu tiên hình như có ghi tên của cô.
Cô không nhịn được giở ra xem, liền thấy tờ đầu tiên viết mấy chữ “Ngô Khởi thích Lâm Trân Trân” bằng bút màu đen, hai chữ “Thích [*]” còn được dùng bút đỏ viền quanh bởi một bình trái tim.
[*] : thích trong tiếng trung gồm hai chữ 喜欢
Lâm Trân Trân vô cùng kinh ngạc, không phải là Ngô Khởi viết chứ? Còn cố ý vẽ thêm cái hình trái tim.
Cô chợt nhớ tới thiếu niên kiêu ngạo lạnh lùng, dường như chẳng quan tâm đến chuyện gì, thế mà còn có lúc tinh tế, cẩn thận, ấu trĩ viết vào nhật ký mình thích ai, còn vẽ thêm cái trái tim nữa.
Lâm Trân Trân rất muốn cười.
Lâm Trân Trân khép quyển nhật ký lại, lúc vô tình ngẩng đầu thì thấy Ngô Khởi đang đứng ở cửa.
Lâm Trân Trân giật nảy mình: “Anh về từ lúc nào?”
“Vừa về.”
Ngô Khởi đi tới, cầm quyển nhật ký từ trong tay cô, hỏi: “Em đang xem nhật ký của anh?”
“Không có, chỉ là vô tình lật ra tờ đầu tiên.”
Ngô Khởi