Trần Đậu Đậu không biết mình đi vào nhà sau đó ngồi lên ghế sô pha như thế nào, nhìn Tần Trầm và Hứa Giản ngồi đối diện mình, Trần Đậu Đậu mãi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Trong khoảng thời gian ngắn, y không biết là nên kinh ngạc về xu hướng tính dục của Tần Trầm, hay là khiếp sợ bạn trai của Hứa Giản lại là Tần Trầm.
Nhị Giản nhà y tạo scandal sau lưng y!
Nhìn bộ dạng sững sờ muốn nói lại thôi của Trần Đậu Đậu, Tần Trầm biết nhất định y có rất nhiều lời muốn nói với Hứa Giản, cho nên mượn cớ lên lầu lấy đồ, cho hai người họ thời gian riêng tư.
Bóng dáng Tần Trầm vừa biến mất ngay lối rẽ cầu thang, Trần Đậu Đậu lập tức nhảy dựng trên ghế sô pha như bị kim đâm, đi thẳng đến chỗ Hứa Giản, hạ thấp giọng hung tợn:
"Cậu hẹn hò với Tần Trầm!"
Đối mặt với Trần Đậu Đậu mấy tháng không gặp vẫn nhiệt tình hoạt bát như xưa, Hứa Giản vội vã né sang bên cạnh, bàn tay để trên gáy y không cho y nhào trên người mình:
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Trần Đậu Đậu 1m76 không thể nào bình tĩnh được, hai tay hai chân đều khua loạn xạ:
"Có chuyện tốt như thế mà sao cậu không nói sớm?! Cậu giúp tớ hỏi xem bạn trai cậu còn thiếu phụ kiện chân (ý bảo ôm đùi?) không? Tớ có thể làm Tiểu Tam!"
"Hoặc là cậu còn con đường nào tốt vậy không? Xin cậu hãy giới thiệu cho tớ!"
Hứa Giản xấu hổ, đánh y một cái, vừa bực mình vừa buồn cười: "Không thiếu, không có."
Trần Đậu Đậu tự ôm mình khóc: "Hức —— "
Hứa Giản lạnh lùng: "Tớ đánh có một cái, hức hức khỉ gì!"
Trần Đậu Đậu cố ý nâng cao giọng với cậu: "Hức!"
Nhìn Trần Đậu Đậu hếch cằm, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn chúng sinh nhìn mình, Hứa Giản bật cười:
"Cậu có ngốc không?"
Trần Đậu Đậu liếc cậu một cái, giọng căm hận thở dài: "Tớ còn chưa nói cậu che giấu quân tình không báo đây, cậu còn nói tớ ngốc!"
Quậy cũng đã quậy, Hứa Giản biết người này muốn tính sổ với mình, quả nhiên câu tiếp theo của Trần Đậu Đậu chính là:
"Nói, từ khi nào thì cậu quen Tần Trầm, tại sao quen, hẹn hò đã bao lâu?"
Vừa nói chuyện, Trần Đậu Đậu vừa gập ngón tay, mở ngón trỏ và ngón cái ra, như đang cầm súng, để ngón trỏ lên thái dương của Hứa Giản, nghiêm khắc bức cung:
"Thành khẩn sẽ khoan hồng, ngồi tù mọt gông, chống cự quyết liệt thì về nhà ăn tết!"
(cái gì chối không được nữa thì mới nhận, không thì cứ chối bay chối biến, còn mong được khoan hồng mà khai báo thành khẩn, khai hết cả những gì chưa lộ thì càng chết, ngồi tù càng lâu) thutangvien.
Đối mặt với Trần Đậu Đậu dò hỏi như điều tra hộ khẩu, Hứa Giản hết sức phối hợp giơ tay đầu hàng:
"Cậu việc gì phải căng thế, có gì từ từ nói, sao còn bạc lực chứ?"
Hứa Giản đã sớm đoán được Trần Đậu Đậu sẽ hỏi chuyện giữa cậu và Tần Trầm, vì vậy bớt đi việc mình hoá mèo, hơi thêm mắm dặm muối chuyện của mình và Tần Trầm rồi nói với Trần Đậu Đậu.
Hứa Giản nói cho Trần Đậu Đậu phiên bản là:
Hôm cậu từ công ty chấm dứt hợp đồng về nhà, ném hành lý, trùng hợp gặp Tần Trầm, còn được cho cơ hội diễn chung với Tần Trầm —— là vai Từ Phong trong (Kẻ sát phát.)
Sau đó là cốt chuyện cũ rích, lâu ngày sinh tình.
Trần Đậu Đậu sau khi nghe xong không hề nghi ngờ chút nào, ngửa mặt lên trời thở dài:
"Đây là cái tình yêu cổ tích đẹp đẽ gì thế này, tớ cho là kiểu tình yêu này sẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thôi."
Hứa Giản nghĩ thầm: Sau khi dựng nước không thể thành tinh, chuyện giám đốc Khương cho dù TV cũng phải che đậy.
Còn không nói thẳng là yêu tinh, sẽ nói là nhân tinh nào đó.
"Không ngờ không ngờ." Trần Đậu Đậu lắc đầu: "Cậu thẳng hơn hai mươi năm năm, lại bị Tần Trầm bẻ cong."
"Tần Trầm quả nhiên là sát khí trong thiên hạ!"
Tần Trầm ở trên lầu đoán chừng Hứa Giản và Trần Đậu Đậu ôn chuyện gần xong rồi mới từ trên lầu đi xuống, nói với hai người:
"Đỗ Tắc Chu và Đường Ly đến rồi."
Đã sớm biết ngày hôm nay cùng nhau ăn cơm còn có bạn bè của đối tượng của Hứa Giản, vốn dĩ Trần Đậu Đậu không để ý, nhưng bây giờ thì khác, sau khi biết đối tượng của Hứa Giản là Tần Trầm, lại nghĩ tới bạn hắn, trong lòng Trần Đậu Đậu liền có chút hồi hộp thấp thỏm ——
Bạn bè của ông lớn nhất định cũng là ông lớn, vậy trong số người bạn tới hôm nay, sẽ có thần tượng Thẩm Tịch của mình không?
Lúc Tần Trầm đi nhấn nút thang máy, Hứa Giản bưng thức ăn đi ra thì thấy Trần Đậu Đậu đang mong đợi nhìn chằm chằm về phía cửa thang máy.
Khi đi ngang qua Trần Đậu Đậu, Hứa Giản lấy cùi chỏ đụng đụng y:
"Ngây ra đó làm gì, đi vào bếp bưng thức ăn."
Trần Đậu Đậu hoàn hồn, gật gật đầu cùng Hứa Giản đi vào nhà bếp, kinh ngạc nhìn các nguyên liệu được sắp xếp gọn gàng:
"Nhiều vậy, hôm nay có bao nhiêu người đến?"
Hứa Giản bưng một rổ đủ loại rau củ, đáp: "Tính cả tớ với cậu, tổng cộng năm người."
Trần Đậu Đậu nghe xong tặc lưỡi, lắc đầu: "Đây là muốn tớ ăn đến khi vịn tường mà."
Còn không đợi hai người đi ra khỏi phòng bếp, Hứa Giản đã nghe thấy giọng Đường Ly từ bên ngoài vọng vào:
"Úi chà, có tôm bằm mình thích ăn, không tồi."
Hứa Giản từ phòng bếp đi ra, Trần Đậu Đậu đi theo phía sau cậu, ló đầu nhìn hai người đàn ông đứng cạnh bàn ăn, tuy trông hai người đều có khí chất hơn người, nhưng không có thần tượng Thẩm Tịch của y.
Trần Đậu Đậu thở dài trong lòng —— quả nhiên không có chuyện trùng hợp đến vậy.
Đường Ly và Đỗ Tắc Chu cũng nhìn thấy Hứa Giản và Trần Đậu Đậu, mọi người đều là đàn ông con trai, giới thiệu lẫn nhau sau đó vui vẻ dọn đồ ăn từ phòng bếp mang lên bàn ăn.
Đây là lần thứ hai Hứa Giản gặp Đỗ Tắc Chu, cũng là lần đầu tiên gặp mặt sau khi hoá giải hiểu lầm bao nuôi.
Lúc bưng thức ăn ra, Hứa Giản vẫn luôn âm thầm quan sát hai người Đường Ly và Đỗ Tắc Chu, sau khi thấy biểu hiện của họ vẫn bình thường, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm ——
Nhìn dáng dấp hai người họ thật sự không biết chuyện mình hiểu lầm Đỗ Tắc Chu và Tần Trầm.
Ăn lẩu không sợ đồ ăn nguội lạnh hay cũ, rất thích hợp để tán gẫu, Đường Ly gắp một miếng sách bò, ngoài miệng lại không nói không được, nhìn Trần Đậu Đậu:
"Cậu thế mà đã ra mắt lâu như vậy rồi, không ngờ."
Trần Đậu Đậu rất thẳng thắn: "Bởi vì tôi không nổi tiếng."
Đường Ly lắc đầu: "Không phải, tôi đang nói tuổi tác."
Giơ tay nhéo má mình, Trần Đậu Đậu nói: "Có thể là vì tôi mũm mĩm, khiến tôi trông khá trẻ tuổi."
Hứa Giản rất hiểu những lời Trần Đậu Đậu nói, trước đây cậu và Trần Đậu Đậu ra ngoài, người khác đều cho là cậu dẫn em trai đi chơi.
Tần Trầm gắp cho Hứa Giản một miếng thịt bò, mới vừa bỏ vào trong chén cậu liền nghe thấy có người Chà chà lên tiếng.
Giương mắt nhìn lại, thì thấy vẻ mặt chua xót của Đường Ly: "Anh Trầm, em cũng muốn ăn thịt bò."
Nhìn Đường Ly diễn sâu, Tần Trầm rất lạnh lùng:
"Cậu không có tay?"
Đường Ly đau khổ, thả đũa ôm cánh tay Đỗ Tắc Chu, chôn mặt trên vai anh giả vờ khóc hu hu:
"Chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc, anh Trầm thật là độc ác."
Người mới Hứa Giản: "..."
Lại bắt đầu đúng không?
Hứa Giản còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Đường Ly còn ôm đàn tỳ bà che nửa mặt diễn hí kịch.
Trần Đậu Đậu nhìn Đường Ly đột nhiên e thẹn oan ức, viên thịt trong miệng cũng quên