—— Thư tình gửi cho ngài Hứa:
Hứa Giản thân mến:
Chào em.
Hai mươi mấy năm qua, nhận vô số lá thư tình, nhưng đây là lần đầu tiên anh viết thư tình cho người khác, anh chưa từng đọc thư tình của người khác, cho nên anh cũng không biết bây giờ anh viết thư tình có hay hay không, mà vì để phong thư này giống thư tình hơn, anh chọn phong thư màu hồng nhạt, em xem đừng cười anh.
Thư tình mới vừa viết mở đầu, nhưng anh đã rất mong đợi khi thấy được biểu cảm của em, anh muốn nhìn em cười.
Hôm nay là ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của em, sáng sớm dậy thời tiết không phải rất tốt, tối om om âm u, sở dĩ viết lá thư này, là sáng nay lúc đang chiên trứng trong nhà bếp, anh chợt nhớ tới chuyện em khen chữ anh đẹp, nên muốn viết cho em một bức thư tình.
Lần đầu tiên viết, không có kinh nghiệm cũng không quen, em cứ đọc qua là được rồi.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn cho rằng mình may mắn hơn rất nhiều người trên thế gian này, nhưng mà lúc anh ôm em, thường thường sẽ nghĩ, anh có thể gặp em, nhất định là trời cao giúp đỡ, nếu như ngày đó em không hoảng loạn không lựa đường, anh không xuống lầu dạo tiêu cơm, vậy anh sẽ bỏ qua em lúc nào cũng chẳng hay biết.
Khi viết đến Bỏ qua em, anh dừng lại chắc khoảng hai phút, trong lòng giả thiết một chút nếu như không gặp được em, bây giờ anh sẽ đang làm gì, sau đó anh nhận ra trong lòng anh không chấp nhận nổi cái giả thiết này.
E rằng em sẽ cảm thấy kỳ cục, nhưng đây chính là cảm xúc thật của anh vào giây phút này, có lẽ con người đều có lòng tham, đã nắm giữ được ánh sáng ấm áp cho đời mình rồi thì không muốn mất đi, cho dù là giả thiết cũng không được.
Lần đầu tiên gặp em, em không sợ anh chút nào, điều này làm cho anh vừa bất ngờ vừa vui mừng, cho nên vội vội vàng vàng mang em về nhà, cũng không hỏi em có đồng ý đi theo anh hay không, giờ đây hỏi ngươi em những câu hỏi tương tự không chờ em trả lời trong lòng anh đã có đáp án, cảm ơn sự tin tưởng và tình yêu của em, anh cũng yêu em.
Lần đầu tiên thấy bản thân em, nghe em nói em chính là Sữa Tươi, trong đầu anh khi đó xuất hiện hai suy nghĩ:
Anh nuôi mèo thành tinh.
Thì ra em cũng là trơn, động vật xa lánh như anh quả nhiên không xứng có lông xù.
Không sai, lúc đó nhìn em trần như nhộng tỉnh lại trên giường của anh, sau khi nghe em giải thích anh có chút mất mát, sống nhiều năm như vậy, anh đã nghĩ cuối cùng mình cũng có mèo, nhưng mà hết thảy điều này đều là giả.
Đương nhiên sự thực chứng minh, đối với anh mà nói, lông xù khắp thiên hạ gộp lại cũng không bằng một mình em, cuồng lông xù của anh không biết từ bao giờ biến thành cuồng Hứa Giản.
Không biết em có để ý bản thân đã động lòng từ bao giờ hay không, ngược lại là anh không để ý, không biết từ khi nào, anh đã thích em, cho nên ngày đó diễn xong nhìn thấy em chỉ để mình anh ôm, lại có thể ngoan ngoãn mà nằm trong lồng ngực Thẩm Tịch, trong lòng anh cực kỳ cực kỳ không