Hai người tìm một lúc thật đúng là có tìm được chìa khóa, Chu Nhị Nha cuối cùng yên tâm, không còn khóc sướt mướt nữa, Đỗ Tiểu Ngư thấy cách đêm còn rất sớm bèn bảo Chu Nhị Nha đi về nhà ăn một chút gì đó.Nàng giờ khắc này tâm tình nhẹ nhàng ít nhiều, vừa rồi thấy Bao thị đầu óc nhanh nhẹn nghĩ ra biện pháp, khắc hoạ Lưu phu tử thành một tên sắc quỷ, dùng loại thủ đoạn trợ giúp Đỗ Văn Uyên này để Đỗ Hoàng Hoa gả cho hắn. Về điểm này, nàng không cảm thấy có cái gì áy náy, ai bảo Lưu phu tử tự dưng lại đi sinh bệnh để Chu thị và trưởng thôn thừa dịp! Nàng lo lắng chính là không biết Bao thị có thể mắc câu hay không.
Vào trong viện nhìn thấy Đỗ Hoàng Hoa đang giặt quần áo, nàng kéo Chu Nhị Nha vào nói: “Tỷ, mẹ đâu rồi?”
“Đang nói chuyện cùng Ngô đại nương”. Thanh âm của Đỗ Hoàng Hoa buồn buồn, hai ngày nay nàng sống không tốt, mỗi đêm đều gặp ác mộng, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy quanh thân đều rét run, ban ngày không còn sức lực.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn nàng, “Tỷ, sắc mặt tỷ sao trắng như vậy?” Lại nói giới thiệu: “Nó gọi là Nhị Nha, muội đồng ý cho nó ăn bữa cơm nha.”
“Trong sân lâu, gió thổi, muội dẫn người đến mà không đi vào nhà à.” Đỗ Hoàng Hoa cười cười nhìn Chu Nhị Nha, “Nhị Nha à, Tiểu Ngư nhà chúng ta lần đầu dẫn người về nhà, trong chốc lát ta nấu bát mì cho ngươi ăn”
Chu Nhị Nha cúi đầu nói: “Cám, cám ơn đại tỷ.”
Đỗ Tiểu Ngư dẫn nó vào nhà chính, thấy trên mặt nó toàn là nước mắt và bụi đất, giặt khăn lau mặt cho nó.
Đỗ Hoàng Hoa giặt đồ xong đi vào nhà bếp làm mì sợi, “Tiểu Ngư, mì được rồi, ở trên bàn đấy.” Nàng lại vội vàng đi làm việc khác.
Chu Nhị Nha nhìn một chén mì lớn tràn đầy, thơm ngát, phía trên lại có rất nhiều món ăn, có hạt đậu, dưa muối, còn có thịt mặn nhỏ, cái mũi bắt đầu giật.
Đỗ Tiểu Ngư vội nói: “Ngươi sao vậy, khóc cái gì? Không thích ăn món này à?”. Bên trong có thịt, phỏng chừng Đỗ Hoàng Hoa nhìn nàng hiếm có một lần mang bạn nhỏ về, mới bỏ được thả chút thịt, ngày thường nhà bọn họ cũng rất ít ăn. Lần trước ở trấn Phi Tiên mua mấy cân thịt phần lớn đều làm thành thịt mặn, thỉnh thoảng mới cắt một chút cho đỡ thèm, bọn họ cách trình độ giàu có muốn ăn thịt thì ăn thịt còn rất xa.
Chu Nhị Nha lắc đầu, nước mắt trong mắt đảo quanh, nó không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm đau xót, cha mẹ nhà mình và đại tỷ đều chưa bao giờ dễ chịu với nó như vậy.
“Đã không phải không thích, vậy mau ăn đi, trong chốc lát mì nở ăn không ngon.” Đỗ Tiểu Ngư vỗ vỗ trên vai nó.
Chu Nhị Nha rốt cục lộ ra tươi cười mở miệng ăn hết.
Đỗ Tiểu Ngư đứng ở cửa nhìn phòng Triệu thị, đại tỷ nói Ngô đại nương ở chỗ này, hai người kia không biết nói bao lâu rồi? Nàng tính toán đại khái cũng là chuyện liên quan tới trưởng thôn cầm ruộng bức hôn.
Lại nói Bao thị ở bên kia vô cùng lo lắng, về đến nhà vội bảo người đi tìm Đỗ Chương, kết quả bóng người cũng không tìm thấy, làm bà ta tức tới quá trời.
Chỗ Lý thị bà chắc chắn sẽ không đi nói, cho tới nay Lý thị vẫn ghét bỏ tiểu nhi tử kia đọc sách không bằng tôn tử Đỗ Văn Uyên, chỉ cần nhắc tới hai chữ đọc viết lại lôi tôn tử ra so, còn mỗi lần nghĩ cho cả nhà Đỗ Hiển quay đầu lại, điểm này làm Bao thị oán, mà Đỗ Văn Uyên nếu thật sự được thế, sau đó thẳng tới mây xanh, vậy Đỗ gia còn chỗ cho bọn họ đặt chân sao?
Bà càng nghĩ càng sợ, thầm nghĩ, nhất định không thể để cho Đỗ Hoàng Hoa gả cho Lưu phu tử!
“Còn không tìm được?” Bao thị thấy hai người bà tử lại quay về, xốc bát trà trên bàn lên, “Lại đi tìm, không tìm được cẩn thận đánh bằng roi!”
Thấy bà tử kích động chạy đi ra cửa, bà tâm thần không yên, trong phòng cũng không ngồi yên được nữa, đi ra bên ngoài hóng mát một chút.
“A, đây không phải là đệ muội sao?” Đỗ Đường từ một góc đi ra, xách trong tay cái lồng chim, cười hì hì nói, “Nghe nói đi vào trấn, làm sao còn ở đây vậy?”
“Đừng nói nữa.” Bao thị vốn là muốn đi trấn Phi Tiên, kết quả trên đường gặp phải Đỗ Tiểu Ngư nghe được chuyện này, đâu còn tâm trạng đi mua đồ.
Thấy bà ta rất buồn bực, Đỗ Đường thấy hứng thú, đi tới ghế đá đối diện ngồi xuống hỏi, “Gặp phải chuyện gì à?”
Bao thị nhìn hắn, hai người từ trước đến giờ nước giếng không phạm nước sông, Đỗ gia lão nhị này suốt ngày sống phóng túng, lão bà chết rồi lại không có con, không quan tâm chuyện nhà, cho nên không tạo được uy hiếp với bà ta, trong ngày thường trái lại vừa nói vừa cười, không giống lão tam Đỗ Dực, tuy nói cưới một con dâu vô dụng, nhưng trừ điểm hư hỏng trêu hoa ghẹo nguyệt thì vẫn được Lý thị trọng dụng, trong nhà rất nhiều chuyện đều giao cho hắn đi xử lý.
“Ngươi có biết nữ nhi đại ca sắp gả cho Lưu phu tử không?” Bà suy nghĩ một lát vẫn nói ra, Đỗ Đường nghiêng đầu, tưởng cái gì, thế nhưng liên quan với một nhà Đỗ Hiển, bọn họ hiển nhiên là đứng cùng một chiến tuyến.
Đỗ Đường xì một tiếng, “Có chuyện này?”
Nhìn hắn không quá quan tâm, Bao thị nhẹ giọng lại nói, “Lưu phu tử nói bảo đảm Đỗ Văn Uyên tiểu tử kia thi đậu tú tài cử nhân, còn nói làm chức quan đấy!”
“A, khẩu khí thật lớn.” Đỗ Đường cười hì hì, cực kỳ hèn mọn, “Đại điệt nữ kia của chúng ta là dáng dấp không tệ, nhìn dáng vẻ tốt đấy, không ngờ Lưu phu tử cũng hợp khẩu vị này. . .” Hắn dừng một chút, “Chẳng qua Lưu phu tử có chút bản lãnh, nếu không trong thôn cũng sẽ không mời hắn dạy học, ngược lại không phải nói ngoa”
Bao thị trong lòng trầm xuống, “Cho nên không thể để việc này thành, ngươi suy nghĩ một chút, mẹ trông cậy vào tiểu tử kia quang tông diệu tổ, chà, trước kia sao không xóa bọn họ khỏi gia phả!”
Đỗ Đường mắt sáng loe lóe, cười hì hì: “Xóa đi thì cũng có thể thêm vào.”
“Cũng đúng.” Bao thị cau mày, lại nói một tiếng: “Chẳng qua Lưu phu tử tự thân