Edit: Hắc Phượng
Cuối cùng Ngô đại nương cũng từ trong phòng đi ra, Đỗ Tiểu Ngư rót chén nước cho Chu Nhị Nha uống, tự mình ở sau tường liền kề nghe trộm.
Triệu thị xấu hổ nói: “Phiền ngươi nửa ngày rồi.”
“Chúng ta còn phải nói những lời này à“. Ngô đại nương an ủi bà, “Ngươi khoáng tâm chút đi, thuyền tới đâu cầu tự nhiên sẽ thẳng, Chu thị tốt xấu cũng có chút giao tình với ta, ta đi tìm bà ta nói một chút, điều này quá không ra gì! Nhà các ngươi đã không chịu sao có thể đến bức? Trưởng thôn kia ta tìm lão Bàng cùng đi, đây coi là vong ân phụ nghĩa cái gì? Còn không có thiên lý!”
Triệu thị vội ngăn bà ta, “Trưởng thôn bên kia trước tiên đừng đi nói, đỡ phải liên lụy các ngươi.”
Ngô đại nương nói: “Được rồi, ta trước đi tìm Chu thị đã, ngươi vào nhà thôi, nhìn ngươi chắc đêm qua không ngủ được, nghỉ ngơi một chút đi.”
Triệu thị xoay người vào nhà.
Đỗ Tiểu Ngư vội từ bên trong chạy đi ra.
“Tiểu Ngư ở nhà à, vừa rồi ra ngoài chơi?” Ngô đại nương từ ái sờ đầu của nàng.
Đỗ Tiểu Ngư kéo bà đến một một chỗ yên tĩnh, né tránh Đỗ Hoàng Hoa mới nói: “Đại nương, ngài đừng đi tới nhà Lưu phu tử, hai ngày nữa hãy đi”
Ngô đại nương nhíu mày: “Con nít con nôi nói cái gì vậy?”
“Bà Chu thị kia sẽ không bỏ qua cho tỷ cháu đâu!” Đỗ Tiểu Ngư nói ngay vào điểm chính, “Đại nương kỳ thực người cũng biết, Chu thị rõ ràng biết quan hệ giữa nhà người và nhà cháu, nhưng bà ấy vẫn đối xử với nhà chúng cháu như vậy, đủ thấy được không hề có một chút lương tâm nào, hoàn toàn không để đại nương vào trong mắt! Đại nương cần gì phải cho mẹ cháu hi vọng giả chứ, kết quả cũng chỉ là càng thương tâm thôi.”
Ngô đại nương sững sờ nghe, hài tử này nói gãi đúng chỗ ngứa, nói cho cùng mình quả thật là đang dối mình dối người, bà chẳng qua chỉ là muốn an ủi Triệu thị, người bạn là bà đây cũng chỉ làm được những thứ này.
“Tiểu Ngư à, đại nương là thật lòng muốn giúp nhà cháu.” Bà than thở một tiếng.
Đỗ Tiểu Ngư thật sự nói: “Đại nương muốn giúp nhà cháu thì người làm giúp cháu một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Ngô đại nương kinh ngạc.
Đỗ Tiểu Ngư nhỏ giọng nói mấy câu, trong đó bao gồm gặp phải Bao thị cũng nói, Ngô đại nương ánh mắt trợn thật lớn, “Cái này, cái này thật sự có thể giúp sao?”
“Đại nương, ngươi tin tưởng cháu lần này được không?” Đỗ Tiểu Ngư nắm chặt tay áo của bà, “So với bất luận người nào cháu là người không muốn đại tỷ gả cho Lưu phu tử nhất, cháu thích nhất đại tỷ, đại nương, người tin tưởng cháu đi! Chỉ hai ngày thôi, hai ngày sau người lại đi tới nhà Lưu phu tử được không? Dù sao cũng không có biện pháp khác, lẽ nào ngài thật sự không biết Chu thị kia sao?” Nàng sắp muốn khóc rồi, bản thân rốt cuộc là đứa trẻ, người lớn khó mà tin tưởng, mà làm việc này Ngô đại nương là ứng cử viên phù hợp nhất, trừ bà ra không còn ai khác, bởi vì những người khác càng không lời nghe nàng.
Thấy nàng ánh mắt đỏ lên, bên trong lóe sáng nước mắt, là trung thực như thế, tâm Ngô đại nương mềm xuống, rốt cục đáp ứng, “Được, ta cứ thử xem.”
“Cảm ơn đại nương!” Khuôn mặt chữ điền trước mắt dưới ánh mặt trời, Đỗ Tiểu Ngư nhào tới trong lòng bà, suýt nữa nước mắt chảy xuống.
Ngô đại nương đồng ý tin nàng, nó đáng quý biết bao!
Sau khi đưa Ngô đại nương đi, nàng về nhà, Chu Nhị Nha đang bưng bát trà ngẩn người.
“Nhị Nha, ngươi mấy tuổi rồi?” Đỗ Tiểu Ngư hiện tại tâm tình tốt lắm, nhìn Chu Nhị Nha mặt nho nhỏ cảm thấy đặc biệt đáng yêu, “Ta thấy nên gọi ta là tỷ!”
Chu Nhị Nha thẹn thùng nói: “Bảy tuổi.”
A, thế mà bằng tuổi nhau, Đỗ Tiểu Ngư hỏi tiếp, “Sinh tháng mấy?”
“Tháng sáu.”
Đỗ Tiểu Ngư cười ha ha, “Ta tháng ba, ngươi quả nhiên phải gọi ta là tỷ, mau gọi cái nghe thử nào.”
Đỗ Hoàng Hoa vừa lúc đó đi vào, nghe vậy xì cười nói: “Chẳng trách dẫn người về đây, thì ra là muốn làm tỷ tỷ người ta”
“Cũng không hẳn, trong nhà chỉ có muội nhỏ nhất.” Đỗ Tiểu Ngư quyệt miệng, “Mẹ sinh thêm một đứa thì tốt rồi“. Sinh ra cho nàng bắt nạt một chút, bánh bao nhỏ nào đó chơi vui nhất, nàng lại giục Chu Nhị Nha, “Mau gọi tỷ nha ~, ta chưa nghe thấy mà?”
Chu Nhị Nha mặt ửng hồng, thấp giọng nói: “Tiểu Ngư tỷ”
“Thật ngoan.” Đỗ Tiểu Ngư cao hứng, thì ra có bạn nhỏ cũng rất tốt, “Đến đây, ta chải đầu cho ngươi.” Nhìn tóc nó loạn lung tung, Đỗ Tiểu Ngư không chịu nổi, thầm nghĩ Chu Nhị Nha chẳng phải cũng có đại tỷ sao, sao thành dáng vẻ này? Nhìn Đỗ Hoàng Hoa làm tỷ tỷ xứng chức nhiều lắm, mỗi ngày đều xử lí sạch sành sanh, sảng khoái.
Đang cầm cái lược chải được một nửa cho Chu Nhị Nha thì ngoài cửa viện có người gọi, “Nhị Nha, Nhị Nha, nha đầu chết tiệt kia mau đi ra cho ta!”
Thanh âm lanh lảnh chói tai, Đỗ Tiểu Ngư buồn bực không biết là ai, đã thấy Chu Nhị Nha bị doạ mặt mũi trắng bệch, không để ý tóc bị nắm, giẫy giụa muốn chạy ra ngoài.
“Đừng nhúc nhích, bên ngoài kia là ai?” Đỗ Tiểu Ngư đè bả vai nó lại, “Là tỷ ngươi?”
“Vâng.” Chu Nhị Nha run một cái.
Xem ra thường xuyên bị khi phụ sỉ nhục, sợ đến như vậy, Đỗ Tiểu Ngư không quan tâm người nọ ở bên ngoài gọi, tiếp tục chải đầu cho Chu Nhị Nha, đến khi Đỗ Hoàng Hoa dẫn người vào đây.
“Nha đầu chết tiệt kia lỗ tai điếc à, phiền người khác thì làm sao, còn không theo ta đi!” Chu Đại Nha tiến lên túm muội muội nàng.
Đỗ Tiểu Ngư lườm nàng một cái, vóc người cao chừng bằng Đỗ Hoàng Hoa, khuôn mặt có chút giống Chu Nhị Nha, nhưng ngũ quan có chút thô, bộ dạng con mắt lớn trong như mắt cá vàng, cái mũi hơi tẹt, cằm rất nhọn, so với Chu Nhị Nha thì kém không ít, có thể hai tỷ muội một người được nhận ưu điểm của cha mẹ nhiều hơn, một người nhận khuyết điểm nhiều hơn, nhưng nàng ăn mặc tốt hơn Chu Nhị Nha, không đến mức rách nát.
“Sắp chải xong rồi, ngươi gấp cái gì?” Đỗ Tiểu Ngư nhìn nàng rất không hợp mắt.
Chu Đại Nha nhìn trang phục trên người các nàng, cũng rất phổ thông, đã rất không kiên nhẫn, “Muội muội nhà ta muốn ngươi chải đầu làm cái gì, muộn rồi ta dẫn nó trở về.” Nàng về nhà phát hiện Nhị Nha không có ở nhà, trên người lại không chìa khoá, một đường hỏi người tìm đến chỗ này.
“Tiểu Ngư tỷ, muội, muội phải đi rồi.” Chu Nhị Nha sợ hãi nhìn nàng.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn nó bị kẹp ở giữa cũng khổ, đành phải buông lỏng tay.
Chu Đại Nha hung hăng quát Chu Nhị Nha rồi lôi nó đi.
Đỗ Hoàng Hoa ở phía sau nhỏ giọng nói: “Là nha đầu nhà Hồng nương tử, tiểu nha đầu kia ta cũng mới gặp lần đầu“. Thảo nào nàng