Edit: Hắc Phượng Hoàng
Mặc dù có cái cụ bà tiểu địa chủ quan hệ phức tạp, nhưng một nhà Đỗ Tiểu Ngư vẫn sống ngày cực khổ.
Đỗ Hiển mỗi ngày đi sớm về tối bận việc hoa mầu, mùa xuân là thời gian gieo hạt, giờ phút này nếu lười biếng thì đến khi thu hoạch vụ thu chỉ có thể thở dài hối hận, cho nên ngoại trừ Đỗ Văn Uyên, cả nhà đều xuất động, Đỗ Tiểu Ngư sức nhỏ nhất, tuy rằng cũng đi nhưng thật ra là ở bên cạnh chơi, thỉnh thoảng cầm liềm cắt một chút, hoặc là sở trường làm ướt khăn lau mặt cho người nhà.
Nhà bọn họ tổng cộng có mười mẫu, không tính nhiều, nhưng chỉ có một người là đúng lao động, cộng thêm tật cũ thường tái phát nên làm việc có khi không đủ sức.
Ngoài ra Đỗ Tiểu Ngư còn phát hiện một vấn đề, nhà mình ngoại trừ có một mảnh đất trồng rau dưa là gần nhà, còn những ruộng khác thì rất xa, cơ hồ hợp với núi rừng rồi, ở cuối cùng phía tây thôn Bắc Đổng, nghe nói lướt qua dãy rừng cây này là thôn Thất Giáp bên cạnh.
Ngày hôm nay mặt trời thật gay gắt, làm trong ruộng một lát mà đỉnh đầu toát ra toàn mồ hôi, mùa hè lại đến rồi.
“Tiểu Ngư muội mau trở về đi.”
Đỗ Hoàng Hoa thấy nàng không ngừng lau mồ hôi có chút đau lòng: “Ta còn ít mầm này cũng sắp xong rồi.”
Nàng đang chuyển trồng lúa nước, cũng chính là cấy mạ.
Đỗ Tiểu Ngư lấy khăn lau mặt cổ: “Muội chờ tỷ về cùng, hôm nay Nhị ca nói sẽ về sớm, muội bảo hắn hái hoa hòe xuống.”
Đỗ Hoàng Hoa vừa bực mình vừa buồn cười: “Muội tham ăn, còn nhớ cơm kia cơ đấy! Đi về trước, không phải ta sẽ không làm cho muội.”
Đỗ Tiểu Ngư hì hì nở nụ cười hai tiếng, nhìn xa xa có người đang đuổi trâu cày ruộng bèn nói: “Tỷ nhìn bên kia có con trâu kìa, ai, nhìn dùng trâu có vẻ đỡ mệt, hay là chúng ta hỏi nhà người ta mượn một chút? Cha đi làm bệnh càng nghiêm trọng thì làm sao bây giờ?”
Nàng gần đây hay nghe thấy Đỗ Hiển ho khan, dược kia ngày nào cũng uống, tương đương với lấy dược đổi mệnh, sau đó lại lấy mệnh làm ruộng.
Đỗ Hoàng Hoa ánh mắt ảm đạm, cúi đầu cắn môi: “Ngày mai không cho cha ra đây, dù sao cấy mạ cũng đơn giản, một mình ta làm là được, cũng chỉ là làm thêm vài ngày thôi.”
Vậy chỉ sợ lại mệt đổ một người, Đỗ Tiểu Ngư thấy nàng không đề cập tới chuyện con trâu, chắc lại có tâm bệnh nên không nói nữa.
Hai người trầm mặc, lúc Đỗ Hoàng Hoa bắt tay cấy cây mạ cuối cùng vào ruộng, có người vội vàng đánh trâu từ xa tới.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn chằm chằm con trâu vàng kia, quả nhiên là trâu khỏe, bộ dạng phiêu phì thể tráng, nếu nhà bọn họ thực sự có một con thì tốt thật, đỡ được bao nhiêu sức người! Dù sao trâu chỉ ăn cỏ thôi, nơi này cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu cỏ, phía sau kia cỏ mọc khắp núi đồi, nàng nhìn một lát rồi chuyển ánh mắt xuống người chủ con trâu.
Là một phụ phân trung niên, bộ dạng khỏe mạnh như con trâu kia, làn da ngăm đen, mắt tam giác, có chút hung tướng.
“Chỉ có một mình ngươi trồng thôi à?”
Thanh âm của bà ta the thé: “Ai, đáng thương, việc gì cũng tới tay làm, nếu có con trâu thì thoải mái hơn nhiều.”
Nói xong cười vỗ đầu con trâu, ngữ điệu có chút châm chọc: “Hiện tại hối hận không? Chỉ có thể nhìn thôi.”
Đỗ Hoàng Hoa mặt căng thẳng, một câu cũng không nói, kéo Đỗ Tiểu Ngư đi về phía trước.
Nhưng vị phụ nhân trung niên Khâu thị kia không từ bỏ ý đồ, đi theo phía sau, thanh âm như cái loa phóng thanh gào thét: “Thanh cao cái gì chứ? Cũng chỉ là cái giầy rách thôi, bị con ta sờ qua rồi còn giả bộ cái gì, phi, xem ngươi về sau tìm được nhà thế nào!”
Dọc theo đường đi mấy mảnh ruộng đều có người, nghe được những tiếng cười phát ra, lại có mấy người khe khẽ nói nhỏ, Đỗ Tiểu Ngư nhìn trộm Đỗ Hoàng Hoa, thấy môi nàng đang phát run, nắm tay nàng tới phát đau.
Mà Khâu thị kia còn đang hùng hùng hổ hổ, tất cả đều là ô ngôn uế ngữ khó nghe.
Đỗ Tiểu Ngư hiểu biết đại khái tình huống là dạng gì, dừng lại bước chân, chỉ vào Khâu thị mắng: “Đứa con hư của ngươi kia làm người ta buồn nôn đấy, rõ ràng là tỷ ta chướng mắt con ngươi, quăng hắn ra, ngươi tức giận đến mức không biết nói chuyện à? Muốn tỷ tỷ của ta một đóa hoa tươi cắm trên con ngươi bãi phân trâu kia ư, a phi, không lấy gương soi xem mặt mình thế nào, người như ngươi á, có thể sinh ra đứa con oai hùng thế nào chứ! Tỷ, chúng ta không sợ mụ, dù sao cũng chướng mắt đứa con kia, xem ai mất mặt!”
Khâu thị không ngờ Đỗ Tiểu Ngư đột nhiên mở miệng mắng chửi người, trong lúc đó nhất thời ngây ngẩn cả người, Đỗ Hoàng Hoa là cái cái dạng người gì bà thực hiểu biết, cho nên mới sính võ mồm cực nhanh, biết Đỗ Hoàng Hoa sẽ không mở miệng biện giải, kết quả lại xem nhẹ tiểu nữ nhi Đỗ gia.
Bà ta nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhảy lên đòi thu thập Đỗ Tiểu Ngư, Đỗ Tiểu Ngư ỷ vào mình linh hoạt lập tức né tránh.
Nhưng thân hình hai người thật sự khác nhau quá lớn, nếu thật sự bị Khâu thị bắt được, Đỗ Tiểu Ngư chỉ sợ sẽ phải chịu nỗi khổ da thịt, Khâu thị mạnh mẽ nổi danh trong thôn, biểu cữu của bà ta chính là trưởng thôn thôn Bắc Đổng, ỷ vào cái này, bà ta thường xuyên bắt nạt người thành thật không có chỗ dựa, cho nên Đỗ Hoàng Hoa thấy Đỗ Tiểu Ngư có nguy hiểm, lập tức che ở phía trước, quát: “Ngươi dám đánh nó, Đỗ gia chúng ta sẽ không tha cho ngươi!”
Khâu thị cười quái dị một tiếng: “Đỗ gia? Người nào Đỗ gia? Các ngươi bị chủ bà kia đuổi ra đấy, đừng chết không biết xấu hổ còn cho rằng mình là chủ! Ta hôm nay không bắt được nha đầu chết tiệt kia là không được, ngươi tránh ra!”
Đỗ Hoàng Hoa đương nhiên sẽ không tránh, mà Khâu thị lực đại vô cùng, tùy tay có thể đẩy nàng ngã trên mặt đất.
Đỗ Tiểu Ngư thấy Đỗ Hoàng Hoa bị bắt nạt, trong mắt tức tóe ra lửa, nàng làm bộ sợ tới mức ngã sấp xuống, ùng ục ục lăn đến sau mông con trâu, thừa dịp Khâu thị còn đang thích ý diễu võ dương oai, nhanh chóng nhổ cây trâm gỗ trên đầu xuống dùng sức đâm vào mông con trâu.
Chỉ nghe con trâu gầm lên giận dữ, giống như sấm mùa xuân vang vọng toàn bộ đồng ruộng, tiếp theo nhấc chân chạy như điên, căn bản chẳng phân biệt được phương hướng, ở bốn phía đồng ruộng làm một trận trà đạp, những cây