Edit: Hắc Phượng Hoàng
Đỗ Hoàng Hoa đang nhỏ giọng nói chuyện với Đỗ Văn Uyên ở bên ngoài.
“Hôm qua đệ rút thời gian đi gặp cụ bà à?”
Đỗ Hoàng Hoa nói giọng trách cứ.
Đỗ Văn Uyên mặt nhăn mày nhíu: “Tỷ làm sao mà biết được?”
“Ta nhìn thấy, quần áo kia của đệ là tự tay ta khâu!”
Đỗ Hoàng Hoa thấy hắn bộ dạng không quá để ý thì càng thêm tức giận: “Đệ cũng biết mẹ không thích chúng ta thân cận với cụ bà, lần trước là nể mặt mũi của cha mới đi mừng thọ, hiện tại đại thọ đã đi qua rồi, chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ nữa!”
Đỗ Văn Uyên trầm mặc một lát mới nói nói: “Vậy tâm tư của cha thì thế nào? Tỷ chỉ biết đến mẹ thôi sao?”
Đỗ Hoàng Hoa sửng sốt, cha Đỗ Hiển của nàng rõ ràng là dao động, nhưng lập tức không về đó được.
Đỗ Văn Uyên nhân cơ hội nói: “Tỷ cũng biết mẹ sẽ mất hứng, vậy đừng nói ra trước mặt bà, bản thân đệ sẽ chú ý.”
Đỗ Hoàng Hoa muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói gì nữa, chỉ nói: “Đệ đừng cô phụ mẹ.”
Những lời này hình như có sức nặng ngàn cân, Đỗ Văn Uyên hơi hơi nheo mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Đệ hiểu được.”
Đỗ Hoàng Hoa không thèm nhắc lại, xoay người đi trong viện giặt quần áo.
Đỗ Văn Uyên đứng ở nơi đó một hồi lâu, hắn nhìn Đỗ Hoàng Hoa múc nước giếng lên đổ đầy vào chậu quần áo, thân thể nàng nhỏ yếu như rặng liễu ngoài bờ sông. Mà lúc này các tiểu thư Đỗ gia nên thêu hoa mới đúng, hoặc là ở trong sân chơi diều thì phải? Hắn chậm rãi cúi đầu đi lên phía trước.
Đỗ Tiểu Ngư vẫn ngồi xổm ở sau cửa sổ, lúc này mới lặng lẽ đứng lên.
Thấy Đỗ Văn Uyên đi ra ngoài rồi, nàng đuổi theo gọi: “Nhị ca!”
Lúc hắn quay đầu đã là khuôn mặt rạng rỡ, ôn nhu tươi cười như sóng hồ lăn tăn.
Đỗ Tiểu Ngư sửng sốt một lát mới phát hiện ánh mắt Đỗ Văn Uyên thật xinh đẹp, không giống với bọn họ, tà hướng về phía trước, thật dài, như chứa cả một hồ nước đầy.
“Đi, Nhị ca mang muội đi ra ngoài một chút.”
Hắn vẫy tay.
Đỗ Tiểu Ngư liền đi qua, đến bên cạnh nói: “Nhị ca, ca có thể hái hoa hòe kia xuống không?”
“Hoa hòe?”
Hắn ngẩng đầu nhìn cây hòe cao lớn, lại cúi đầu nhìn Đỗ Tiểu Ngư, có chút khó hiểu.
“Đúng vậy, tỷ tỷ nói muốn làm cơm hoa hòe cho muội ăn, hiện tại chỉ thiếu thứ này!”
Đỗ Tiểu Ngư không quên tăng thêm một câu: “Tốt nhất đừng trèo cây, nếu như bị mẹ nhìn thấy cũng không được, Nhị ca không có chuyện, nhưng muội và tỷ tỷ sẽ thảm!”
Đỗ Văn Uyên cười, hơi có chút tự giễu: “Thảm cái gì, thì nói bản thân ta muốn ăn không phải được sao, mẹ muốn nói gì thì cứ nói ta.”
“Vậy cũng không được!”
Đỗ Tiểu Ngư kéo cánh tay hắn: “Nhị ca bị thương cũng không được, vẫn là đừng trèo cây.”
Đỗ Văn Uyên nở nụ cười lấy tay xoa má nàng.
Trong nụ cười của hắn có chút gì đó không giống bình thường, Đỗ Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy hắn rất giống Đỗ Hoàng Hoa, đều trưởng thành sớm, vốn là tuổi nên ngây thơ lãng mạn, cố tình phải gánh vác nhiều gánh nặng như vậy, mà gánh nặng này có lẽ là đến từ Triệu thị? Cũng như những người mẹ khác đều mong con mình hơn người, đặt mọi hi vọng ở trên người hắn.
Nàng có chút đồng tình vị Nhị ca này, cũng hiểu được mình may mắn trọng sinh là nữ tử, bằng không với tài học của nàng, khảo tú tài cái quỷ gì!
“Vậy nghĩ biện pháp khác.”
Đỗ Văn Uyên nắm tay nàng trở về.
Hắn vào phòng tìm dao, lại nói một tiếng với Triệu thị muốn mang Đỗ Tiểu Ngư đi chơi trong chốc lát, Triệu thị thấy sắc trời còn sớm lại đang bận rộn bôi thuốc cho Đỗ Hiển nên đáp ứng, chỉ dặn dò về sớm một chút.
Hai người đi thẳng một mạch về phía tây, chính là cánh rừng cách thôn Thất Giáp.
Đỗ Tiểu Ngư kỳ quái, hắn mang nàng tới chỗ này làm gì?
Trong núi rừng thực im lặng, trừ thanh âm gió thổi qua lá cây thì cũng chỉ có tiếng chim hót thanh thúy, nghe qua phá lệ dễ nghe.
“Nhị ca, ca đang tìm cái gì vậy?”
Thấy ánh mắt Đỗ Văn Uyên nhìn xuyên vào cánh rừng, Đỗ Tiểu Ngư rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Tìm gậy trúc thật cao.”
Đỗ Văn Uyên nói lời ít mà ý nhiều.
A, thì ra là muốn dùng gậy trúc để chọc hoa hòe, thật ra đấy là một chủ ý hay, Đỗ Tiểu Ngư cũng giúp đỡ tìm kiếm, lập tức phát hiện một phiến trúc nhỏ bên cạnh dãy đá, những cây gậy trúc kia rất cao thẳng tăm tắp xếp liền nhau, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ rằng nếu có con gấu trúc phát hiện nơi này nhất định sẽ rất cao hứng, phiến trúc này xanh rì nàng nhìn cũng muốn ăn.
Đỗ Văn Uyên ngồi xổm xuống dùng sức chặt gậy trúc: “Bùm bùm” thanh âm làm kinh hách vô số chim chóc từ trong rừng bay ra.
Đỗ Tiểu Ngư trong lúc chờ đợi bèn đi dạo xung quanh, khi trở về mang theo mấy cây gieo trồng, có chút giống hoa có chút giống cỏ bình thường, nhưng ngửi đều có hương vị đặc thù.
“Nhị ca, ca nhận biết được những thứ này sao?”
Nàng thấy Đỗ Văn Uyên là người tri thức uyên bác nên muốn hỏi hắn.
Kết quả hắn không làm người ta thất vọng, mắt nhìn lại nói: “Cây kim ngân, sài hồ, mạch môn.”
Cư nhiên thật đúng là cây có trong sách thuốc, Đỗ Tiểu Ngư có chút hâm mộ hắn, một người cái gì cũng biết một chút luôn luôn tốt, lại nói: “Về sau có thể dạy muội học thứ này không?”
“Muội muốn học phân biệt thảo dược?”
Đỗ Văn Uyên không dự đoán được nàng ham học như vậy.
“Đúng vậy, bệnh đau thắt lưng của cha mãi không khỏi, muội cố gắng biết đâu lại tìm được biện pháp!”
Nàng thở dài lo lắng lắc đầu: “Tỷ tỷ nói không cần cha đi làm việc, nhưng một mình tỷ tỷ làm, muội sợ tỷ ấy không chịu nổi, vẫn là chữa được bệnh cho cha sớm một chút mới tốt.”
Đỗ Văn Uyên mấp máy môi, Đỗ Tiểu Ngư lại căm giận nói: “Muội thấy mấy đại phu này đều không có bản sự, bằng không làm sao mà bệnh của cha chữa mãi không khỏi!”
Đỗ Văn Uyên ngốc lăng, nha đầu kia nghĩ thật nhiều, nhưng mà cũng nghĩ giống hắn.
“Được, về sau ta rút chút thời gian dạy muội.”
Hắn đứng lên, cầm một đầu cây trúc: “Đi, trở về chọc hoa hòe.”
Không hiểu sao tâm tình của hắn bằng phẳng chút, không khí cái nhà này luôn trầm trọng, có đôi khi ép tới hắn không thở nổi, nhưng có một vị muội muội như vậy ở bên người, làm cho người ta vui vẻ.
“Lấy hết xuống nha, tỷ tỷ nói thời tiết nóng hơn hoa hòe sẽ nở ra hết, đến lúc đó sẽ không ăn ngon đâu.”
Nàng mặt mày hớn hở.
Đỗ Văn Uyên gật đầu: “Được, được.”
Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì đi theo phía sau, thỉnh thoảng lấy chân đá cây gậy trúc, nghịch ngợm gây sự một chút, làm cho Đỗ Văn Uyên vừa bực mình vừa buồn