Ngư Dược Nông Môn

Tỷ muội


trước sau



Edit: Hắc Phượng



Trong khi chờ đợi nhàn rỗi tẻ nhạt, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ đến chuyện trồng dưa hấu liền hỏi Chương Trác Dư, “Vào mùa hè nhà các ngươi có ăn dưa hấu không?”



“Dưa hấu á?” Chương Trác Dư ô một tiếng, “Nhà cậu cả thỉnh thoảng cũng mua.”



“Có đắt không?”



Chương Trác Dư gật đầu, “Lớn một chút phải sáu mươi văn đấy.”



Quả nhiên rất đắt, tương đương với ba cân thịt heo, ánh mắt Đỗ Tiểu Ngư lập tức sáng lấp lánh, trong lòng tính toán nếu một mẫu đất có thể trồng ra được một trăm trái dưa hấu, không phải tương đương với có sáu lượng bạc sao? Đây chính là tương đương với một năm thu hoạch lúa…



Chẳng qua làm sao thuyết phục được mẹ đây? Ngày ấy trong phòng Đỗ Văn Uyên thảo luận nửa ngày cũng không được ý tưởng nào, nàng vốn có biện biện pháp hữu hiệu nhưng cổ đại này không có nilon để làm mái che, nếu không sợ chi trời mưa chứ? Nhưng mà nói đi nói lại, cho dù thật sự có nhựa nilon, e là giá tiền đó nhà bọn họ cũng không nhận nổi.



Nàng không nhịn được than nhẹ thoáng cái



“Sao zậy?” Chương Trác Dư chú ý tới ân cần hỏi.



“Haiz, mẹ ta không cho trồng dưa hấu.” Nàng kể khổ, “Nói sợ trời mưa xuống làm mầm nát hết.”



Chương Trác Dư không hiểu về làm ruộng cười một cái nói: “Vậy thì không trồng nữa, chắc là không dễ trồng đâu, nếu không đã không mắc như thế.”




Nói thì nói vậy nhưng mọi thứ đều sợ thì đâu làm được việc gì, nàng không nhắc tới chuyện này nữa.



Hai người nhàn rỗi đi dạo một vòng, thời gian chưa trôi qua bao lâu, Chương Trác Dư nghĩ có thể còn phải chờ một lát, bảo hạ nhân xếp đặt chút đồ ăn trong đình, hai người vừa nói chuyện vừa ăn.



Lại qua ước chừng nửa canh giờ, rốt cục có nha hoàn tới truyền lời, nói là đã thêu xong rồi.



Lúc Đỗ Tiểu Ngư đi đến gian nhà chính thấy Vạn phu nhân đang cầm nhìn bức thêu, tuy nói có sai biệt với ngoài thực, thế nhưng phong lan kia trắng thuần sạch sẽ, có phong cách cổ xưa, lại thấy trên mặt Dung tỷ đứng một bên không dễ coi, nàng nghĩ thầm việc này chắc thành công.



Quả nhiên Vạn phu nhân tán thưởng Đỗ Hoàng Hoa thêu nghệ tốt, nói quyết định thu nàng làm đồ đệ.



Hai tỷ muội cực kỳ vui mừng, Đỗ Tiểu Ngư đi tới ôm chặt Đỗ Hoàng Hoa nói: “Tỷ, tỷ đã đạt thành tâm nguyện rồi đó, chúc mừng đại tỷ”.



Đỗ Hoàng Hoa kích động đến không nói được gì, quỳ xuống dập đầu ba cái thật vang dội cho Vạn phu nhân.



“Thật là một nha đầu thành thật.” Vạn phu nhân cười nói: “Không có gối đệm, không sợ đau đầu gối à?” Bà nghiêng đầu bảo Dung tỷ, “Còn không mau đỡ, sau này là sư muội con đó.”



Dung tỷ vạn lần không muốn nhưng vẫn nở nụ cười đưa tay đỡ, “Tiểu sư muội vốn có tay nghề tốt, tuy nhiên phải nhớ kỹ sư phụ đại ân đấy nhé, sau này ở bên cạnh hầu hạ cho tốt.” Lại xin chỉ thị Vạn phu nhân, “Sư phụ, vậy chẳng phải hôm nay sẽ kí khế ước luôn? Con thấy ngài thực sự thích đồ nhi này đấy ạ.”



“Khế ước?” Đỗ Hoàng Hoa kinh ngạc, nàng chỉ biết Đỗ Tiểu Ngư chuẩn bị đưa khăn cho Vạn phu nhân xem, còn không biết chuyện khế ước này.



“Làm môn hạ của sư phụ phải toàn tâm toàn ý, gấm Tô Châu đâu có thể tùy tiện học được.” Dung tỷ lườm nàng một cái, “Nếu không đến lúc đó lãng phí khổ tâm của sư phụ, trách nhiệm này cô có thể gánh được sao?”



Vạn phu nhân nâng tay một cái, Dung tỷ đã câm mồm, Vạn phu nhân nói: “Ở chỗ ta đây phải học ba năm, nếu ba năm này con còn không học được thì đương nhiên sẽ trả con về nhà. Con phải suy nghĩ kĩ, nếu không đồng ý ta đương nhiên cũng không bắt buộc.”



Ba năm là một quãng thời gian rất dài, Đỗ Hoàng Hoa chắc chắn sẽ không dễ dàng đáp ứng, nàng càng lo lắng mẹ nàng, nếu Triệu thị biết chuyện khế ước ba năm này nhất định sẽ không cho.



“Vạn phu nhân, cháu muốn suy nghĩ một lát có được không ạ?” Đỗ Hoàng Hoa do dự một chút nói: “Bây giờ đúng là vào xuân, trong nhà bận rộn…”



Nói chưa xong đã bị Dung tỷ ngắt lời, “Cô đây là không chịu nhận? Lẽ nào có cái lí đó chứ, sư phụ nhận cô làm đồ đệ đó là phúc phần của cô”. Nói rồi nhìn nàng chằm chằm, “A, vừa rồi một bộ dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, thì ra chỉ là diễn trò thôi, nghe tới phải ký khế ước thì vội từ chối, đây là thái độ không thành tâm thành ý muốn học đấy? E là đến đùa bỡn người ta thì đúng?”



Đỗ Hoàng Hoa bị cô ta nói không mở miệng được, chỉ đong đưa đầu phủ nhận.



Ở trước mặt người ngoài, người tỷ tỷ này luôn nhẫn nhịn, trừ phi là xúc phạm tới người nhà, Đỗ Tiểu Ngư âm thầm thở dài nói: “Vạn phu nhân, tỷ cháu sợ mẹ cháu không đồng ý, không biết một tấm lòng hiếu thảo của tỷ ấy cớ sao lại bị người ta nói thành như vậy? Lẽ nào hiếu tâm là sai sao? Đại tỷ của cháu từ trước đến giờ tôn kính Vạn phu nhân, ngay cả nằm mộng cũng muốn học gấm Tô Châu, những năm gần đây ngày ngày luyện tập mới có tay nghề như vậy, lẽ nào đây còn chưa phải là thành tâm thành ý ư? Cần phải ngỗ nghịch mẹ cháu, bất hiếu mới tính là thật tâm ư?”



Lần này đến phiên Dung tỷ không phản bác được.



Vạn phu nhân nghe xong lời này cười, “Hoàng Hoa, cháu không học đã hiểu, ngộ tính này đúng là hiếm có, nếu không học thực sự rất đáng tiếc. Như vậy đi, trở lại suy nghĩ thật kĩ, cần nhớ rõ, gấm Tô Châu cũng là một môn tu hành, ba năm chỉ là thử thách, nếu như trong nhà có khó khăn ta có thể trợ giúp.”



Đỗ Hoàng Hoa gật đầu, “Cảm ơn Vạn phu nhân đã thông cảm.”



Chương Trác Dư muốn đưa hai người trở lại bị Đỗ Tiểu Ngư từ chối khéo, “Ta còn có chuyện muốn nói với tỷ tỷ ta.”




“Vậy được rồi, có chuyện gì cứ đến tìm ta.”



Đỗ Tiểu Ngư cảm ơn hắn rồi cùng Đỗ Hoàng Hoa rời khỏi Vạn phủ.



Không chờ nàng mở miệng trước, Đỗ Hoàng Hoa nói: “Muội trước đó đã biết rõ phải ký ba năm khế ước hả?”



“Vâng.”



“Vậy mẹ có biết không?” Đỗ Hoàng Hoa hỏi.



Đỗ Tiểu Ngư mím môi mới trả lời, “Mẹ cho rằng ký một năm.”



“Muội”! Đỗ Hoàng Hoa nhìn nàng chằm chằm, chỉ cảm thấy trong lòng mát lạnh, xem ra nhất định mẹ không cho đi rồi, “Muội gạt mẹ như vậy có tác dụng gì đâu, đến lúc đó sẽ bị vạch trần thôi”.



“Tỷ, tỷ đã muốn học gấm Tô Châu còn lo những thứ này làm gì?” Lo trước lo sau sẽ không thực hiện được lý tưởng, Đỗ Tiểu Ngư tức giận nói: “Cho dù ba năm thì thế nào? Cho dù năm năm đã sao? Tỷ, năm đó tỷ không đọc sách chẳng phải đến bây giờ vẫn còn oán

mẹ sao? Lẽ nào chuyện đến nước này còn phải bởi vì gấm Tô Châu lại oán mẹ thêm một lần à?” Nàng dùng sức nắm chặt cánh tay nàng, “Tỷ, tỷ hãy nghe muội nói, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, cứ nói một năm thì đã có sao? Đến lúc đó mẹ sẽ không làm gì được, lại nói, muội tin tỷ dùng một năm có thể học thành rồi.”



Những câu nói kia còn như thực thể tầng tầng đập vào trong đầu Đỗ Hoàng Hoa, nàng ngơ ngác nhìn Đỗ Tiểu Ngư, rất lâu sau mới buồn rầu nói: “Tiểu Ngư, nếu tỷ cũng có dũng khí như muội thì tốt rồi.”



“Không sao, tỷ à, muội cho tỷ mượn”. Đỗ Tiểu Ngư dựa vào người nàng, “Tỷ cầm đi, cho dù lấy mạng của muội đây, muội bị đánh chết cũng sẽ không để mẹ ngăn cản tỷ.”



Nha đầu này, Đỗ Hoàng Hoa chỉ cảm thấy cái mũi ê ẩm, “Nhưng ruộng trong nhà phải làm thế nào đây?”



“Mời cố nông, muội đi nói với Tần đại thẩm rồi.” Nàng ngừng một lát lại nói: “Nếu tỷ e ngại sau này lớn tuổi không ai thèm lấy, nếu bởi vậy đương nhiên muội sẽ không tiếp tục khuyên tỷ nữa.” Mặc dù không hi vọng đại tỷ mười lăm mười sáu tuổi đã lập gia đình, nhưng chuyện đại sự cả đời nàng không chịu nổi trách nhiệm.



Đỗ Hoàng Hoa mặt hơi đỏ lên, “Sao ta lại có ý nghĩ đó chứ,” Nàng chạm nhẹ đầu Đỗ Tiểu Ngư, “Muội nghĩ thật chu đáo, chẳng qua ta vẫn là muốn đợi xuân ngày trôi qua…” Nàng dừng lại: “Tiểu Ngư, muội còn đang nghĩ trồng dưa hấu hả?”



Nói đến đây Đỗ Tiểu Ngư liền thở dài, “Đúng vậy, suy nghĩ nát óc rồi, dù chỉ có một mẫu đất trồng thử thôi”.



“Để ta đi nói với mẹ.” Đỗ Hoàng Hoa nói.



“A?” Đỗ Tiểu Ngư ngẩn người ra, lần trước chẳng phải còn vì vậy mà tức giận đấy thôi?



“Muội đã tin tưởng ta có thể học được, ta cũng nên tin tưởng muội mới đúng.” Đỗ Hoàng Hoa cười nói: “Đến lúc trồng được ra dưa hấu, ta còn muốn nếm thử đây này.”



“Tỷ” Đỗ Tiểu Ngư nhào vào trong lòng nàng, lòng tràn đầy ngọt ngào, “Tỷ thật tốt”.



Nhìn nàng xoay vặn giống như bánh quai chèo, Đỗ Hoàng Hoa giận dữ nói: “Ở trên đường đấy, bộ dạng gì thế.”



Đỗ Tiểu Ngư cười hì hì, hai người thân mật thắm thiết đi về nhà.



Vừa về đến cửa nhà thấy Đỗ Văn Uyên đang chờ ở đó, biết lòng hắn nóng vội, Đỗ Tiểu Ngư cố ý nguỵ trang cúi đầu ủ rũ, lại bị hắn gõ một cái vào gáy, “Muốn giả bộ cũng phải làm cho giống một chút chứ, chắc chắn tỷ đã bái sư thành công hả?”




Đỗ Tiểu Ngư không nói gì nguýt hắn một cái, “Vậy huynh còn hỏi.”



“A, xem ra là thật sự được rồi.” Đỗ Văn Uyên cười nói: “Chúc mừng tỷ, đệ đi nói với cha mẹ, bọn họ cả nửa ngày hôm nay mất hồn mất vía, đang khẩn trương lắm”.



Còn có như vậy á? Không phải mẹ rất không tình nguyện sao? Đỗ Tiểu Ngư vội đi vào theo, chỉ thấy Đỗ Hiển nghe được tin tức tốt quả nhiên vui mừng, bận bịu lôi kéo Triệu thị nói: “Xem đi, ta nói Hoàng Hoa làm được mà! Trong thôn chúng ta ai mà không nói nó thêu đẹp, chà chà, lần này tốt lắm, bái sư được rồi, gấm Tô Châu này ở chỗ chúng ta hiếm thấy lắm đấy, chà, đứa nhỏ này có tiền đồ”.



Triệu thị tuy banh cái mặt nhưng vẫn nhìn ra được là vui mừng, Đỗ Hoàng Hoa được Vạn phu nhân coi trọng cũng là nhà mình kiêu ngạo, người khác mất bạc còn không được học đấy!



“Hoàng Hoa, khi nào đi học vậy?” Đỗ Hiển quan tâm nói: “Phải vào trấn học hả? Lát nữa để mẹ con thu dọn đồ cho.”



“Không gấp đâu ạ, con nói với Vạn phu nhân qua ngày xuân mới đi.” Đỗ Hoàng Hoa nói: “Không phải Nhị đệ sẽ đi phủ thành thi thi viện sao, qua ngày đó con mới đi.”



“Như thế cũng tốt.” Đỗ Hiển gật đầu nói: “Phủ thành cũng xa, ta phải đưa đi, trong nhà chỉ mẹ con và Tiểu Ngư e là sẽ thiếu người làm.”



Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy, quả nhiên là không có ý cho nàng đi phủ thành, xem ra đến thời điểm đó lại phải phí một phen miệng lưỡi rồi.



“Mẹ nó, còn không ăn cơm à,” Đỗ Hiển cười nói: “Hoàng Hoa, mẹ con nấu món con thích ăn nhất đấy, tới đây tới đây, Tiểu Ngư cũng ngồi xuống, đi nửa ngày rồi đói bụng lắm hả?”



Đúng là đói bụng, Đỗ Tiểu Ngư thò đầu nhìn thức ăn trên bàn không nhịn được nuốt nước miếng, trong lòng ấm dào dạt.



Cả nhà ăn cơm cười cười nói nói, sau khi ăn xong Đỗ Hoàng Hoa đi vào phòng Triệu thị.



Đỗ Tiểu Ngư rất khẩn trương, nàng đương nhiên biết Đỗ Hoàng Hoa đi làm cái gì, chỉ là không biết Triệu thị có đồng ý hay không.



Rất lâu sau Đỗ Hoàng Hoa mới ra ngoài.



“Tỷ à, mẹ có trách cứ tỷ hay không?” Đỗ Tiểu Ngư không ôm nhiều hi vọng.



Đỗ Hoàng Hoa cười rộ lên, “May mà có cha khuyên cùng, Nhị đệ trước đó cũng khuyên rồi, ” Nàng vỗ đầu nàng, “Ngày mai đi mua hạt giống cùng cha đi, mẹ nói không mua là chậm trễ mùa vụ.”



“A” Đỗ Tiểu Ngư vui mừng hô lên: “Cuối cùng cũng được trồng dưa hấu rồi” Nàng nở nụ cười một trận lại hỏi, “Mấy mẫu ạ?”



“Một mẫu, còn có thể là mấy mẫu hả?” Đỗ Hoàng Hoa lắc đầu nói: “Muội tham lam vừa chứ.”



Một mẫu thì một mẫu vậy, Đỗ Tiểu Ngư đã thỏa mãn, cả buổi chiều ôm lấy sách nông, nếu muốn trồng phải trồng cho thật tốt, không thể để người nhà thất vọng, nếu lần này không thành công, sau này nếu có chuyện quan trọng cần nói, chỉ sợ mẹ nàng tuyệt sẽ không dễ dàng đáp ứng như thế nữa, cho nên nàng nhất định phải thành công.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện