Edit: Hắc Phượng
Trong thôn không có mấy hộ đã từng trồng dưa hấu, nói tới có kinh nghiệm nhất thì phải là Khưu Trưởng Vinh, người này có tay nghề làm ruộng hiếm có, dựa vào bản lĩnh lần lượt đặt mua trăm mẫu ruộng tốt, sau lại cưới nương tử như hoa như ngọc, là một trong đối tượng nhiều nam tử trẻ tuổi hâm mộ. Ba năm trước Đỗ Hiển mua giống dưa hấu từ nhà hắn, tiếc thay vận may không có gặp phải trời mưa nhiều, năm ấy ngay cả Khưu Trưởng Vinh cũng hao tổn không ít bạc.
Thấy người đến là Đỗ Hiển, Khưu Trưởng Vinh rất kinh ngạc, “Ngươi còn dám trồng dưa hấu nữa à?”
Đỗ Hiển cười cười, “Trồng một mẫu đất thử xem, có thiệt cũng không thiệt bao nhiêu.”
“Lão ca gan lớn đấy.” Khưu Trưởng Vinh nói rồi đi vào nhà lấy hạt giống dưa hấu.
“Cha, lát nữa hỏi ông ấy xem trồng thế nào, có phải chú ý cái gì hay không.” Đỗ Tiểu Ngư căn dặn hai câu, người này làm ruộng lợi hại như thế, tất nhiên phải học tập rồi.
“Những hạt này đủ trồng một mẫu, nể mặt lão ca ta lấy năm mươi văn thôi.” Sau đó Khưu Trưởng Vinh đưa ra một cái túi hạt dưa.
Đỗ Tiểu Ngư ngó ngó, tính toán cũng chừng mười nắm hạt dưa, ở đời sau này nhiều nhất giá trị mấy đồng tiền, đang định trả giá, ai ngờ Đỗ Hiển không nhiều lời đã bỏ tiền ra mua.
Vị cha thành thật này, Đỗ Tiểu Ngư không nói gì, nhưng mua cũng mua rồi không thể nói gì được nữa, đẩy cha nàng ra hiệu hỏi tình huống.
“Khâu lão đệ à, trồng dưa hấu ngươi đã quen rồi, cũng nên dạy ta một chút chứ”. Đỗ Hiển tiến lên thỉnh giáo.
Kết quả Khưu Trưởng Vinh xoay người móc ra sợi dây không biết ở đâu, xỉa răng nanh, vừa nói, “Có cái gì đâu mà dạy, không phải giống như trồng lúa đấy à, mầm thì ngươi biết ươm rồi, còn có cái gì không hiểu chứ? Trong ngày thường tưới nước bón phân, đi thăm nom nhiều một ít, nếu bị sâu bọ thì tới tìm ta.”
Tương đương với chưa nói, Đỗ Tiểu Ngư âm thầm cười gằn, lòng dạ hẹp hòi, chỉ lo tự mình làm giàu, còn mọi nơi đề phòng người khác ăn trộm.
Đỗ Hiển xấu hổ, “Cái này, cái này có khác…”
“Cha à, đi thôi, trông ông ấy thế là không dạy rồi, chúng ta trở lại tự mình nghĩ vậy.” Đỗ Tiểu Ngư kéo ông đi.
Khưu Trưởng Vinh sau lưng cười mấy tiếng hì hì, đều nói có đồ đệ không có sư phụ, cái gì cũng dạy còn đi chỗ nào kiếm tiền? Chẳng phải ai cũng đến cướp chuyện làm ăn của hắn à?
Lại nói bên kia Đỗ Tiểu Ngư đi ra chưa được mấy bước liền nhớ lại một việc, vội lấy hạt dưa hấu ra cẩn thận nhìn kỹ, vừa rồi vẫn muốn để cha học hỏi lại quên mất việc này, may mà hạt dưa này không tệ lắm, từng hạt căng đầy, đủ thấy người nọ tuy không truyền thụ kinh nghiệm, nhưng không đến mức cầm đồ hư hỏng lừa gạt người, dẫu vậy nàng vẫn không vui nói: “Vừa rồi sao cha mua vội vậy ạ? Con thấy năm mươi văn đắt quá.”
“Ai nói, ba năm trước hắn bán bảy mươi văn đấy”. Đỗ Hiển vội giải thích, “Hạt dưa của hắn trồng tốt.”
Nhưng đấy là ba năm trước rồi, hồi đó người trồng dưa hấu ít đương nhiên phải đắt, chẳng qua thôi đi, Đỗ Tiểu Ngư lắc đầu hỏi, “Vậy ươm giống thế nào ạ? Con thấy trong sách nông nói không phải trồng thẳng trong đất”.
“Dù sao thì chỉ có một mẫu đất thôi, làm ở tiền viện cũng được.” Đỗ Hiển biết việc này.
Về đến nhà, Đỗ Hiển ở trong sân phân ra một mảnh đất dài chừng hai trượng, rộng nửa trượng, sau đó lấp đất ở đó, xẻng xong sau lại tìm cây bắp hàng loạt cắm ở bốn phía, hình thành một kiểu lan can mini, lại gọi Đỗ Hoàng Hoa mang rơm rạ ở hậu viện tới. Đỗ Tiểu Ngư nhìn thấy thú vị, ở bên cạnh hỏi hết đông tới tây, mới biết đây chính là dùng để ươm giống, có vài thứ cần phải thực tiễn mới hiểu được, trên sách dạy không thể bằng thực hành được.
Lại thấy Đỗ Hiển khều khều phân gà ngày thường tích lũy, Đỗ Tiểu Ngư vội bóp mũi lại trốn phía sau cửa nhìn.
“Muội như thế có thể làm ruộng à?” Đỗ Hoàng Hoa nhìn nàng lắc đầu.
“Sao không được?” Đỗ Tiểu Ngư nói phản bác: “Về sau muội mướn người trồng”
“Chà, sau này là cái phá sản đây.” Triệu thị nghe được không thể thiếu nói móc một câu, ngày hôm qua người người đều tới khuyên bà cho con gái út trồng dưa hấu, tuy nói đã đồng ý rồi, nhưng trong lòng chỉ là có chút không thoải mái, thầm nghĩ nghịch ngợm đi, tới lúc không trồng được sau này đừng có viện cớ nữa.
Đỗ Tiểu Ngư mới không để ý tới, kiếm tiền chưa hẳn phải tự mình động tay, nàng hi vọng mình là người lao động trí óc nhưng không hiểu cũng phải hỏi, nàng khiêm tốn thỉnh giáo Đỗ Hoàng Hoa, “Tỷ, phân gà kia trải xuống đất làm gì? Bón phân à?”
“Đúng vậy, còn phải xúc ít đất tốt nữa, đất trong viện của chúng ta không được.”
Thì ra là thế, xem ra ươm giống cũng thật phiền toái, nàng phải cẩn thận học một ít.
Vì thế này cả ngày đều đi theo Đỗ Hiển đi tới đi lui, trong chốc lát đi ra giữa ruộng tốt đào đất, một hồi lại xới đất cho mảnh đất nhỏ kia, tiếp theo mới bón phân trên đất, sau đó lại rải một lớp phân tro lên trên. Những thứ này làm xong vẫn chưa đủ, còn phải tưới nước, để bùn đất ngậm đủ nước, mới cho hạt dưa hấu trồng ở bên trong.
Nói là trồng không bằng nói rải, kỳ thực chỉ cho một lớp đất mỏng thôi.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn cuối cùng cũng làm xong, ngẩng đầu lau mồ hôi, cứ như vậy đi theo nhìn xem cũng toát mồ hôi, còn Đỗ Hiển đã hơi mệt mỏi.
“Cha, uống ngụm nước đi.” Nàng vào nhà rót chén nước mang tới.
Đỗ Hiển cầm khăn mặt đeo trên cổ lau mồi hôi, cười nói: “Hôm nay ánh nắng không tệ, khí trời rất thích hợp.”
“Là phải có nắng mới được ạ?” Đỗ Tiểu Ngư hỏi.
“Đương nhiên rồi, nếu mưa hai ngày liền thì hỏng mất.” Đỗ Hiển nhíu mày.
Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy, vẻ hưng phấn vừa rồi bay hết, đột nhiên nghĩ mà sợ, vào giờ khắc này nàng thật sự cảm nhận được sự thực nông dân dựa trời ăn cơm, nàng không phải Thiên sư, làm sao mà biết được trời mưa hay không, năm mươi văn này có thể bị ném vào mương nước à? Nghĩ tới đó nàng vội vội vàng vàng chạy đi tìm Đỗ Văn Uyên.
“Nhị ca, dưa hấu trồng xong rồi, huynh mau nhìn xem liệu hai ngày tới trời có mưa không?”
Nhìn nàng mồ hôi đầy đầu, Đỗ Văn Uyên buồn cười nói: “Bây giờ sao còn chưa mọc, ta có thể nhìn ra cái