Dưa hấu bắt đầu nảy lá mầm thứ hai, Đỗ Tiểu Ngư sợ nó quá non, trước khi dời chuyển ra trồng lại bảo cha nàng tưới nước bón phân, đợi đến hôm thời tiết sáng sủa liền nhổ từng cây dưa hấu nhỏ ra trồng ở một mẫu ruộng tốt kia.Ba người bận rộn hơn nửa ngày, trồng tổng cộng được 420 cây dưa hấu nhỏ, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, nếu như đều có thể lớn lên thuận lợi, đây tuyệt đối là một món thu nhập không ít.
Khi về đến nhà đã là chạng vạng, trong phòng bếp bay ra trận trận mùi thơm.
Nàng không thèm rửa tay thay quần áo đã chạy tới, “Mẹ, người nấu món gì đấy, sao thơm như vậy ạ?” Nhìn thấy thỏ rừng ướp, giật mình nói: “Oa, hôm nay là ngày gì nhỉ”. Thỏ rừng kia vẫn hong gió cất đi, nàng thèm rất lâu rồi.
“Cả ngày chỉ nghĩ tới dưa hấu, muội có nghe thấy mẹ nói không?” Đỗ Hoàng Hoa tay chân lanh lẹ đã thu dọn sạch sẽ, nói ở sau lưng: “Mấy ngày trước đã nói rồi, muốn mời Bạch đại thúc tới dùng cơm, mấy ngày nữa sẽ đi Phủ thành, mấy ngày qua lại phải phiền người ta rồi.”
Thì ra là như vậy, Đỗ Tiểu Ngư mất hứng, sau đó lại nhức đầu, gần đây nàng quấn lấy Đỗ Hiển từng thử vài lần, kết quả chính là không chịu dẫn nàng cùng đi, mà Triệu thị thì càng không thể, không biết nói thế nào mới thuyết phục được bọn họ đây.
“Tiểu Ngư, gọi nhị ca con đi mời Bạch lão ca.” Triệu thị lên tiếng.
Làm thật khách khí, còn muốn Đỗ Văn Uyên tự mình đi thỉnh, chẳng qua Bạch Sĩ Hồng này nhìn cũng không phải là một người rất tốt, e sợ sinh biến, có lẽ nên lung lạc, nàng nghĩ vậy liền xoay người đi truyền lời.
Đỗ Văn Uyên nghe vậy lập tức đứng lên đi ra ngoài, khi đi tới cửa quay đầu lại nói: “Muội đi cùng huynh chứ?”
Đỗ Tiểu Ngư ngẫm lại, gật đầu, “Được.”
Hai người đi đến thôn đông, nhà Bạch Sĩ Hồng này cùng hướng với nhà đệ đệ ông ta, khoảng cách không xa lắm, đại khái phải mất thời gian một nén nhang.
Mặt trời dần dần lặn khuất, mây chung quanh đã nhuốm màu đỏ cam, từng mảng từng mảng lớn rất tráng lệ.
Như vậy nhất định hai ngày nay thời tiết sẽ tốt, đúng là không hề chọn sai ngày tháng, dưa hấu rất nhỏ không chịu nổi mưa tàn phá đâu, Đỗ Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Văn Uyên đi được một đoạn nói: “Gần đây thấy muội mặt mày ủ dột, là vì chuyện đi phủ thành sao?”.
“Ừm,” Bị nhìn đi ra cũng bình thường thôi, Đỗ Tiểu Ngư nói: “Cha nói muội còn nhỏ không thích hợp đi xa nhà.”
“Muội quả thật vẫn còn nhỏ, lại nói ta đi phủ thành qua lại vội vã, không có thời gian cho muội đi dạo.” Đỗ Văn Uyên nói: “Lúc này muội không nên đi, ta thi đậu sẽ vào Phủ thành học tập, sau này muội có nhiều cơ hội đến phủ thành”.
Nói đúng là có đạo lý, nhưng muốn vào phủ học vậy ít nhất phải thi thành tích đứng nhất nhì, Đỗ Tiểu Ngư vội kéo tay áo hắn nói: “Vậy nhị ca nhất định phải gắng sức nha”.
“Đương nhiên rồi, thi tốt còn được miễn đi học phí.”
Thấy hắn rất tự tin, uất ức trong lòng Đỗ Tiểu Ngư vơi đi một nửa, nếu thật sự được vào phủ học, ngày sau nàng muốn đi thăm nhị ca, cha mẹ còn có thể không cho phép sao? Chắc sẽ được đi mấy lần chứ, như vậy là đã được rồi, nàng lại vui vẻ lên. “Nhị ca, sau này muốn viết chữ thì gọi muội đấy, muội mài mực cho huynh.”
Hiện tại vội vã nịnh hót, Đỗ Văn Uyên cười cười lắc đầu.
Đi được nửa đường, từ xa nhìn thấy có ba người đi tới, đường này vốn không rộng nhưng lại xếp ngang nhau.
Hai phe càng đi càng gần, quả nhiên đường bị ngăn chặn, Đỗ Tiểu Ngư nhìn rõ trang phục kiểu cách những người đối diện, trong lòng phát lạnh, đều mặt đầy hung tợn, nhìn như thế nào cũng không giống người tốt, một người trong đó còn cầm gậy gỗ.
“Tránh ra, đừng cản đường ta”. Tức khắc có người quát lên.
Đỗ Tiểu Ngư nhẹ giọng nói: “Nhị ca, chúng ta không thể gây chuyện.”
Đỗ Văn Uyên cũng có ý này, cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, một người đọc sách, một tiểu nha đầu, tú tài gặp quân binh, thật sự xung đột bọn họ tuyệt đối sẽ chiếm hạ phong, vội kéo Đỗ Tiểu Ngư nhường sang một bên.
Người cầm đầu nhíu mày, liếc mắt ra hiệu một người bên cạnh, mấy người đó đi về phía trước.
Đường này rõ ràng hai người song song vẫn có thể qua được, ai biết người nọ đằng trước mới vừa đi tới bên người bọn họ thì lảo đảo, thiếu chút ngã sấp xuống, người phía sau nhanh tay tới đỡ, vừa trừng mắt mắng, “Hai con chó các ngươi, lại dám ám hại đại ca chúng ta hả?”
Tuồng gì đây? Đỗ Tiểu Ngư hết chỗ nói rồi, diễn kịch cũng phải diễn chuyên nghiệp một chút được không, rõ ràng thân mình còn chưa chạm bọn họ đã đổ lỗi sang bọn họ rồi, đồng thời nàng rất nghi hoặc, mấy người này tìm cớ như vậy đến cùng định làm gì? Kiếm ít tiền bịp bợm, bắt chước cái gọi là xã hội đen à?
Nhưng tình hình tiến triển vượt ra ngoài dự liệu của nàng, người cầm gậy phía sau còn không thèm nói câu nào vung gậy lên, nếu không phải Đỗ Văn Uyên tránh nhanh, chắc chắn bị vững vàng đánh vào người rồi.
“Chạy mau” Đỗ Văn Uyên kéo nàng, nhanh chóng chạy đi.
Người cầm đầu mắng người cầm gậy, “Không có mắt à, uổng công chuẩn bị thời cơ cho ngươi, lại còn đánh lệch, không mau đuổi theo cho ta”.
Trời ạ, là đến đánh bọn họ, Đỗ Tiểu Ngư cả kinh sau lưng toát mồ hôi, nhưng cả hai người đều không luyện võ, sao có thể chạy trốn nhanh được, mắt thấy đã bị đuổi tới, lúc này lại là chạng vạng, người dân trong thôn đang chuẩn bị cơm tối, trên đường không có người, cuối cùng nàng cũng biết cái gì gọi là trời muốn tuyệt đường người.
“Nhị ca, hay là chúng ta tách ra chạy?” Nàng thở hỗn hển.
“Cũng được, vậy muội mau chạy về hướng nhà mình, ta qua bên kia.” Đỗ Văn Uyên quyết đoán buông tay nàng ra.
Lúc này Đỗ Tiểu Ngư ngẩn người ra, nếu thật sự là đuổi hai người bọn họ mà nói, Đỗ Văn Uyên sẽ lo lắng, tuyệt đối sẽ không đáp ứng nhanh như vậy, bởi vì nàng chân ngắn chắc chắn không chạy xa được, trong chớp mắt nàng rốt cuộc hiểu rõ, thì ra những người này đến hoàn toàn là vì Đỗ Văn Uyên.
Như vậy, nếu quay đầu có thể có tác dụng kéo dài thời gian không? Nghĩ vậy, nàng quay đầu đi đến ba người kia, hơn nữa vừa chạy vừa tranh thủ kiếm