Triệu thị bưng tách trà cho đại hán kia rồi đi tới phòng Đỗ Tiểu Ngư.“Mẹ, Tiểu Ngư vừa tỉnh rồi. ” Đỗ Hoàng Hoa nhỏ giọng nói: “Bây giờ lại ngủ, nhìn dáng vẻ rất mệt mỏi, không biết Nhị đệ làm gì thế, đang yên lành lại để Tiểu Ngư rơi vào trong nước.”
Triệu thị đi đến bên giường, nhìn Đỗ Tiểu Ngư nằm cuộn người lại, mặt nhỏ nhắn trắng bệch xanh xao rất đáng thương, giơ tay định vuốt ve vỗ về, nửa chừng lại ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Con trông muội cho tốt, haiz, chắc là bị nhiễm lạnh, lát nữa đại phu tới kê thuốc uống là ổn thôi, mẹ phải đi hỏi xem là chuyện gì.”
Đi tới ngoài cửa, vừa lúc Đỗ Văn Uyên thay áo xong đi ra.
Triệu thị nhìn thấy hắn thì nhíu mi, “Bảo con đi mời Bạch đại thúc, sao Tiểu Ngư lại rơi vào nước?”
Đỗ Văn Uyên nói: “Bờ ruộng đó có người vừa giội nước, con không cẩn thận trượt ngã xuống ao cá bên cạnh, Tiểu Ngư nóng lòng muốn kéo con lên, không ngờ cũng bị rơi vào trong nước, may là vị đại thúc kia đi ngang qua mới cứu chúng con lên.”
“Nha đầu ngốc này, chút sức tí tẹo của nó kia có thể kéo được con sao? Lại nói, khi con còn bé cũng thường chơi ở ven sông, vốn là biết bơi…”
“Mẹ, đừng trách muội, Tiểu Ngư sợ con có chuyện, chung quy mấy hôm nay quá quan trọng, chậm trễ thi cử mẹ cũng không vui, dưới tình thế cấp bách muội ấy sao nghĩ được nhiều như vậy.”
Triệu thị trừng mắt, “Đứa bé ngốc này, ngược lại hại chính mình bị nhiễm lạnh.”
“Mẹ, tỉnh rồi sẽ hết chuyện, người đừng lo lắng.” Đỗ Văn Uyên vội trấn an bà, lại nói: “Đại thúc kia vẫn còn ở đây chứ?”
“Là đại ân nhân nhà chúng ta đấy, đi thôi, mau đi cảm ơn người ta.” Triệu thị nói xong bước nhanh đi tới nhà chính.
Đại hán kia yên lặng ngồi, giữa hai lông mày có một cỗ uy nghiêm, Triệu thị kéo con trai tới, cung kính nói: “Mới từ trong miệng con ta biết được, thì ra vị đại ca này là ân nhân cứu mạng con trai và tiểu nữ của ta, xin nhận nô gia và tiểu nhi cúi đầu.”
Đại hán vội đỡ lấy bọn họ, “Nam nhi dưới gối có hoàng kim, sao có thể tùy tiện bái người, với lại , tiện tay mà thôi.”
Lực của hắn rất lớn, nhẹ nhàng nâng hai người, không bái được nữa, Đỗ Văn Uyên đứng thẳng, “Đại ân không thể nào nói hết, sau này ân công có việc cần tới ta, núi đao biển lửa không chối từ.” Dừng một chút lại nói: “Còn chưa thỉnh giáo ân công đại danh?”
“Ta tên Lâm Tung, đừng ân công ân công, việc nhỏ không đáng nhắc đến,” Hắn nói: “Những người kia rốt cuộc là…”
Đỗ Văn Uyên vội vàng cắt đứt lời hắn, “Là ta không cẩn thận ngã vào ao cá liên lụy tới muội muội, may mà ân công đi ngang qua cứu viện, nếu không tính mạng đáng lo rồi, sao lại là chuyện nhỏ chứ.”
Lâm Tung nghe vậy nhíu mày, hắn đương nhiên nghe được ý của Đỗ Văn Uyên, không muốn người nhà biết chân tướng sự tình, vì vậy câm miệng không nói nữa.
Triệu thị vội nói: “Mời ân công nhất định phải ở lại dùng cơm.”
Lâm Tung gật đầu, “Cũng được, ta đang lo đêm này đi chỗ nào ăn cơm, giờ không cần lo lắng rồi.”
Một lát sau, Đỗ Hiển dẫn theo đại phu trở lại, mở dược cho Đỗ Tiểu Ngư, Triệu thị cầm đi sắc, Đỗ Hoàng Hoa chuẩn bị cơm nước, vốn định dùng để khoản đãi Bạch Sĩ Hồng, hiện tại biến thành tiệc báo đáp ân nhân, Đỗ Hiển thì ở trong đó nói chuyện.
Trên bàn cơm, Đỗ Hiển cười nói: “Thì ra Lâm đại ca là cao thủ võ học, muốn tới thôn chúng ta mở võ quán, nương tử, bà hỏi thăm giúp một chút, có địa phương thích hợp không, Lâm đại ca nói muốn thuê căn phòng, bãi sân rộng một chút.”
Triệu thị thấy kỳ quái, thôn Bắc Đổng này nhỏ như vậy, mở võ quán thì có mấy người đi học chứ? Nhưng lần đầu gặp gỡ không thể nói vậy, đành gật đầu, “Ta ngày mai tìm Ngô đại tỷ hỏi thử.”
“Đúng rồi, Lâm đại ca, huynh bây giờ chưa tìm được chỗ ở, nếu không chê, tạm thời ở cùng con trai của ta đi”. Đỗ Hiển rất cảm kích hắn, nghe được là học võ lại thêm mấy phần kính ngưỡng.
Triệu thị nghe không nhịn được cau mày, Đỗ Văn Uyên đang trong thời gian đọc sách đi thi, có thêm một người có thể bị ảnh hưởng tới bèn cười nói: “Sao có thể để Lâm đại ca chen chúc với Văn Uyên, hay là thế này, ta lập tức đi tìm Ngô đại tỷ, nhà họ còn có mấy gian nhà trống, Lâm đại ca ở chỗ ấy không thành vấn đề.”
“Được đấy, được đấy, Lâm đại ca thấy thế nào?” Đỗ Hiển nói.
Lâm Tung gật đầu, “Phiền hà Đỗ lão đệ và Triệu muội tử.”
Bên kia Đỗ Văn Uyên vẫn không nói gì, lúc này nói: “Lâm đại thúc, người dạy loại võ học nào ạ?”
“Các kiểu kỹ năng đều dạy.” Lâm Tung nhìn hắn cười, “Muốn học cái gì thì học cái đó.”
Đỗ Văn Uyên con ngươi lóe sáng, nhìn về phía Đỗ Hiển nói: “Cha, con có thể học Lâm đại thúc mấy chiêu không ạ? Đằng nào thì thi viện xong cũng nhàn rỗi”.
“Đương nhiên tốt, không hỏi thử Lâm đại thúc có đồng ý dạy hay không đã kìa.” Đỗ Hiển cười ha ha, chuyển mắt sang hướng Lâm Tung, “Con trai ta đây đọc sách khá đấy, không biết có thích hợp học võ không?
Lâm Tung nói: “Tuổi hơi lớn, nhưng chỉ cần cố gắng vẫn có thể.” Nhìn ra được hắn rất hài lòng thu tên đồ đệ này.
Triệu thị nghe thấy không vui lắm, đang yên đang lành muốn học võ gì chứ, thấy hai cha con hưng trí bừng bừng, cộng thêm Lâm Tung lại là ân nhân, lúc này không tiện nói làm người ta mất mặt, nghĩ sau này thi đậu tú tài phải vào học quán đọc sách, làm sao có rảnh rỗi mà học võ, bởi vậy không nói chen vào.
Ba người quyết định như thế, để Đỗ Văn Uyên bái sư phụ, tính toán đợi Đỗ Văn Uyên thi xong thì dạy.
Những chuyện này Đỗ Tiểu Ngư không biết chút gì, nàng vừa rồi đang hôn mê cũng không ăn cơm, mà Đỗ Hoàng Hoa ăn trong phòng, lúc này chạy đến nói: “Mẹ ơi, Tiểu Ngư tỉnh rồi, con chuẩn bị mang vào chút cơm cho muội ấy.”
Đỗ Văn Uyên nghe vậy vội để đũa xuống, “Tỷ, để đệ đi, tỷ ngồi đây ăn cơm đi.” Nói xong liền vào phòng bếp.
“Hoàng Hoa, tới đây, để nó đi đi.” Đỗ Hiển ngoắc ngoắc tay.
Đỗ Văn Uyên đơm nửa chén cơm, mang cả phần cơm nước Triệu thị đã sớm giữ lại vào trong phòng.
“Nhị ca.” Đỗ Tiểu Ngư choáng