Buổi sáng theo lệ thường thì chăn trâu, tiếp theo đi ra chỗ ruộng tốt kia, hiện tại dưa hấu cơ bản đã mọc ra ba mảnh lá non, cây cũng đang chầm chậm dài ra. Đỗ Tiểu Ngư ở dưới ruộng đi một vòng nhỏ những cây cỏ dại vừa mới mọc, lại xới nhẹ lớp đất bề mặt, nghe nói làm thế này có thể nâng cao nhiệt độ cho đất, xong xuôi thì về nhà ăn cơm trưa.Triệu thị thấy nàng trở về tay chân nhem nhuốc, thầm nghĩ đứa bé này chăm rất nghiêm túc, lúc ăn cơm gắp thêm mấy món ăn cho nó, miệng thì nói: “Con đừng làm dơ quần áo nữa, suốt ngày giặt cho con cũng không kịp đâu.”
Đỗ Tiểu Ngư vội nhìn trên người, quả thực bị dính bùn đất lên, cau mày nói: “Xem ra cần phải làm hai bộ quần áo mới được, mẹ à, quần áo cũ của tỷ có còn không? Sửa một chút cho con mặc đi ra đồng, đỡ phải mỗi lần đi về phải giặt.” Coi như là đồng phục làm việc.
Ý kiến này hay, Đỗ Hoàng Hoa cười rộ lên, “Tỷ đang có mấy bộ y phục không mặc nổi đây, trong chốc lát lấy cho muội.” Lại căn dặn một câu, “Tưới nước thì để cho tỷ làm, muội sức nhỏ lại không biết làm, đừng để ngã xuống sông.”
Đỗ Tiểu Ngư thật sự không biết dùng guồng nước kia, thoạt nhìn là dùng nước máng chảy đi các phương hướng.
Ba người cơm nước xong, Đỗ Hoàng Hoa đi vào phòng rửa mặt, Đỗ Tiểu Ngư thấy Triệu thị lại nhặt hạt đậu, vẫn là đậu đỏ, thấy ngạc nhiên bèn hỏi, cứ tưởng lại ăn cơm đậu đỏ.
“Làm hộ cho Ngô đại nương, ngày mai bà ấy muốn lên trấn thăm con dâu, nghe nói thích ăn bánh bao đậu, bèn làm một ít mang đi cho nó.”
Tay nghề Triệu thị làm mì phở vô cùng tốt, Đỗ Tiểu Ngư rõ ràng, lại nghĩ tới chuyện ngày ấy muốn làm mặt nạ bảo dưỡng liền hỏi nhà mình có còn đậu xanh hay không, Triệu thị đang bề bộn để nàng tự mình đi lấy, cũng không hỏi làm gì.
Trong phòng bếp có cái tủ gỗ cũ kỹ, nàng mở ra xem, tầng dưới toàn là hạt đậu, đậu đỏ, đậu xanh, đậu tương, còn có hạt bắp vân vân, để trong bao vải sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề.
Nàng cầm một muôi múc một gáo nước ra, nghĩ đằng nào cũng mất công làm bột đậu xanh nên múc nhiều một chút, còn có thể làm bánh đậu xanh ăn nữa, bèn lấy ra non nửa túi đậu xanh.
Đỗ Hoàng Hoa đang rửa chén liếc nhìn mắt, “Lấy hạt đậu làm gì đấy?”
“Nghiền bột”. Nàng nói xong đi ra ngoài.
Trước tiên rửa sạch sẽ đậu xanh đặt trong sân phơi nắng, sau đó lấy hai củ tỏi lớn trong nhà bếp, lột vỏ đi rồi đập loảng xoảng loảng xoảng trên cái thớt gỗ, đến khi đập thành mảnh vỡ, sau đó lại lấy mảnh vải lụa chắt chúng thành một chén nước nhỏ.
Đợi đến xế chiều giờ Mùi, đậu xanh tạm khô, đi lấy nghiền bột, thớt đá rất tiện dụng, chỉ là có chút mệt, rất nhanh nghiền được một chậu bột phấn.
Lúc này Đỗ Hoàng Hoa đã thay sang một bộ quần áo khác, đang định đi xem Đỗ Tiểu Ngư, đã thấy nàng bưng cái bát vào đây, bên trong có thứ gì đó nhớp nhớp, mùi tỏi nồng đậm bay trên không trung, còn ra vẻ thần bí nói: “Tỷ, mau đi rửa mặt đi.”
Đỗ Hoàng Hoa đầu óc mơ hồ, nhưng bị giục giã mãi đành phải đi.
“Tỷ mau nằm xuống.” Thấy nàng làm xong, Đỗ Tiểu Ngư vỗ vỗ đầu giường đặt gần lò sưởi.
“Làm gì thế, cái này là gì vậy?” Nàng hỏi liên tiếp.
“Để đắp mặt cho tỷ, trên sách viết tốt cho làn da lắm.” Đỗ Tiểu Ngư cầm một muôi gỗ múc ra bôi lên mặt nàng, “Tỷ, không phải tỷ sắp đi theo Vạn phu nhân học thêu sao, muội thấy những kia cô nương trấn trên làn da đều trắng, dễ nhìn, tỷ dùng cái này cũng sẽ thế”. Phương pháp này trước đây nàng đã từng thử, quả thật có hiệu quả, có thể đi trừ bỏ chất sừng lại trắng đẹp, nếu như dùng sữa bò thay thế tỏi này thì càng tốt hơn, mùi vị này thực sự gay mũi.
Đỗ Hoàng Hoa lí nhí, “Thật là lạnh,” Lại giận dữ nói: “Ta một cái nông gia cần trắng như thế làm gì, lại nói, trắng có gì đẹp mắt đâu, ta thấy người ta bôi những phấn kia, nhìn khiến người ta sợ hãi.”
Đỗ Tiểu Ngư xì cười nói: “Cái này không giống phấn, thứ kia không tự nhiên, tỷ trước đây làn da cũng tốt, là phơi nắng nhiều thôi, sau này ra ngoài phải mang cái mũ rơm.”
Triệu thị tới tìm Đỗ Hoàng Hoa giúp đỡ nhào bột, ở cửa nghe được cũng tán thành, “Đúng vậy, Tiểu Ngư nói không sai đâu, con tuổi tác không nhỏ, nên chú ý một chút, lần trước Tiểu Ngư mua phấn kia chẳng phải rất tốt sao, không có chuyện gì lấy ra quệt quệt. Ngô đại tỷ nói chung thân đại sự của con để bà ấy lo, đến lúc người ta tới xem cũng thể diện.”
Đỗ Hoàng Hoa hổ thẹn mặt ửng hồng, nghiêng đầu không nói lời nào.
“Mẹ có muốn thử hay không?” Đỗ Tiểu Ngư quay đầu lại nói.
“Đừng, ta còn bận đây, con làm tốt cho tỷ con đi.” Triệu thị khoát khoát tay liền đi.
Qua thời gian uống cạn chén trà, Đỗ Hoàng Hoa đứng dậy rửa sạch bột, thấy vẫn còn không ít bột đậu xanh bèn hỏi, “Còn phải làm nữa à?”
“Trong ba ngày một lần là đủ rồi, những thứ này tỷ làm cho muội bánh đậu xanh đi.” Đỗ Tiểu Ngư nói: “Muội muốn mang đến xem nhị nha, nó đã lâu không tới, phỏng chừng nhà bọn họ không cho nó ra ngoài.” Nàng ngày mai muốn đi lên núi, nghĩ nếu có thể mang theo nhị nha cùng đi, có người nói chuyện sẽ không buồn.
Đỗ Hoàng Hoa nhìn nàng, “Bánh ngọt đậu xanh là từ Tô Châu truyền tới, sao muội toàn thích ăn khẩu vị phương nam thế.”
“Sao tỷ biết là ở đó?”
Đỗ Hoàng Hoa bỏ bột đậu xanh vào một cái khay lớn đặt lên bếp lò, sau đó thì đi nhóm lửa, một bên nói: “Muội không nhớ Lưu đại nương cũng bình thường, hồi đó muội còn nhỏ, ngoại tổ mẫu qua đời lúc mới ba tuổi? Cũng khó trách.”
“Ngoại tổ mẫu?” Đỗ Tiểu Ngư hiếu kỳ nói.
“Đúng vậy, Lưu đại nương kia ở sát vách nhà ngoại tổ mẫu, thường xuyên đến nhà ngoại tổ mẫu chơi, nhà bọn họ đến từ Tô Châu, hay làm bánh đậu xanh ăn, mẹ lúc còn trẻ hay chơi cùng.”
Đỗ Tiểu Ngư bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thảo nào.” Xem ra Triệu thị biết một chút đồ phương nam là chịu ảnh hưởng từ người bạn kia.
Đỗ Hoàng Hoa bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng làm được bánh đậu xanh, tiếc thay không có khuôn mẫu