Dãy núi phụ cận thôn Bắc Đổng không cao cũng không dốc đứng, các nàng đi rất nhanh tới sườn núi.Thấy bên phải có cây thông đỏ uốn lượn, Đỗ Tiểu Ngư kéo Chu Nhị Nha rẽ sang phải, không tới thời gian uống cạn một chén trà đã nhìn thấy phía trước một mảnh hoa hạnh trắng hồng.
Đỗ Tiểu Ngư nói: “Nhan sắc này quả nhiên nhạt đi rồi.” Trước khi trở về vẫn là phấn hồng, sớm nghe nói hoa hạnh sẽ đổi màu, quả thực không giả, đại khái khi héo tàn sẽ thành màu trắng tuyết.
Chu Nhị Nha mở to hai mắt nhìn, “Thật xinh đẹp, thì ra cây hạnh ở chỗ này, Tiểu Ngư tỷ, cây này kết trái ăn ngon đấy.”
“A? Sao ngươi biết được?” Đỗ Tiểu Ngư vội hỏi.
“Mỗi năm đều có người hái hạnh bán ở đầu thôn, muội biết là trong núi, nhưng tìm không được ở nơi nào.”
Xem ra có đối thủ cạnh tranh rồi, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, chờ khi vừa đến nàng nên giành trước mới được. “Nhị Nha, chuyện cây hạnh này đừng nói với mẹ ngươi nhé, chờ hạnh được hái ta tới tìm ngươi cùng đi hái, đến lúc đó mới nói cho mẹ ngươi, được không?”
Chu Nhị Nha không rõ vì sao, nhưng vẫn gật đầu.
Đỗ Tiểu Ngư lấy bánh đậu xanh vừa rồi bỏ vào trong túi cho nó ăn, vừa vòng quanh cây hạnh nhìn thử lớn đến phạm vi bao nhiêu, tính toán có thể kết bao nhiêu quả hạnh.
Hai người thưởng thức một chút nàng liền bắt đầu đào móc các loại hoa hoa cỏ cỏ, vừa rồi đi tới đây thấy có nhiều loại hoa không tệ, có tường vi, khiên ngưu lùn, hoa phượng tiên, ba loại này Đỗ Tiểu Ngư nhận được, còn một số khác không biết tên là gì, cảm thấy đẹp nên mang cả đi.
Chu Nhị Nha ở bên cạnh nhàn rỗi vô sự, xung phong nhận việc, “Tiểu Ngư tỷ, muội qua bên kia xem thử, không chừng cũng có hoa thật đẹp.”
“Đừng đi xa.” Đỗ Tiểu Ngư dặn dò.
Chu Nhị Nha đáp một tiếng liền chui vào trong bụi rậm.
Tường vi mọc thành phiến, cành lá nối liền nhau, Đỗ Tiểu Ngư đào quá chừng, trên ngón tay của nàng bị gai nhỏ đâm xước mấy chỗ, thiếu chút nữa thì muốn vứt xẻng đi, nhưng nghĩ tới sau này trước sau nhà có cái lan can mộc lan, lại gieo vào tường vi, lúc nở rộ đủ mọi màu sắc giống như biển hoa, nàng lại nhịn được, tiếp tục vùi đầu gian khổ đào ra.
“Tiểu Ngư tỷ, có, có, linh, linh chi,” Bỗng nhiên, Chu Nhị Nha hưng phấn chạy tới, nói chuyện đều lắp ba lắp bắp, “Nhiều lắm”
Linh chi là thứ đáng giá, xem ra ai cũng hiểu được, Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy cũng nhảy lên, “Chỗ nào, chỗ nào, mau mang ta đi”
Hai người đi qua rừng cây, lại đi thêm một đoạn dọc theo một mảng nhỏ bụi cây thấp, Chu Nhị Nha chỉ vào một cây đại thụ nói: “Ở đây”
Đỗ Tiểu Ngư nhìn chăm chú xong mới dở khóc dở cười, “Đây là cây nấm thôi.” Ngẫm lại cũng phải, linh chi không phải là hoa cỏ ven đường, sao có thể dễ dàng gặp được như thế, vận may của nàng còn không tốt tới mức đó đâu.
Chu Nhị Nha cũng rất thất vọng, nhỏ giọng nói: “Thì ra không phải à.”
Đỗ Tiểu Ngư liếc nhìn nó, lẽ nào nó cũng là tham tài hả? Bèn cười nói: “Nhị Nha này, nếu thật sự là linh chi ngươi dự tính làm sao? Bán lấy tiền à?”
Nó lắc đầu, “Cho mẹ xem, mẹ sẽ vui mừng, sẽ không mắng muội nữa.”
Đúng là một đứa bé thiếu hụt yêu thương, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, Nhị Nha hi vọng người nhà thương yêu, tiếc thay lại quá mềm yếu, dù cho lúc này đó là linh chi, Hồng nương tử cũng chỉ sẽ nhất thời đối xử với nó tốt thôi, không duy trì được bao lâu, nhưng không muốn đả kích nó, đưa tay hái một mảnh nấm xuống, “Tuy không đáng giá như linh chi, nhưng nấu canh ăn ngon cực kì, ngon hơn nấm bình thường đấy.”
Mảnh này nhìn không ít, ngoại trừ chia cho Chu Nhị Nha, sau đó chừa chút để nhà mình nấu canh, lại đưa một ít cho Ngô đại nương và Tần Đại thẩm, còn dư một ít, không biết cầm tới tửu lâu có thể bán được bao nhiêu tiền, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ hái hết nấm trên cây xuống. Vừa rồi thấy trên đất không ít thảo dược, vốn còn sợ phiền phức cầm đi vào trấn đổi tiền, nhưng có nấm này thêm vào thì đủ để đi lên trấn một chuyến rồi.
Sau đó nàng bắt đầu đào thảo dược, người trong thôn phân biệt thảo dược không nhiều, đương nhiên người hái cũng ít, tiếc thay chỉ là mấy thứ không đắt, tỷ như Hổ trượng, Tử thảo, Sài hồ, vân vân, nhưng đào thêm cũng có kinh hỉ, có mấy loại như Thiên ma, có thể bán giá tiền cao hơn chút.
Đào này chính là hết nửa ngày, lại tiếp tục hai người sẽ bị đói bụng, Đỗ Tiểu Ngư đành phải thu dọn đồ dẫn Chu Nhị Nha xuống núi.
Thu hoạch rất nhiều, vừa đầy giỏ trúc, lúc tới giao lộ hai người tách ra, Đỗ Tiểu Ngư cầm một ít nấm cây đưa cho nó, đương nhiên sẽ không cho nhiều, Hồng nương tử đem bán lấy tiền cũng sẽ không cho Chu Nhị Nha một đồng.
Lúc về đến nhà, thấy Đỗ Hoàng Hoa trong sân hong chăn, Đỗ Tiểu Ngư nói: “Tỷ, ngày mai đi vào trấn nhé?”
“Làm gì, lại muốn ăn thịt hả?” Đỗ Hoàng Hoa cười nàng.
“Thật sự coi muội là heo chắc?.” Đỗ Tiểu Ngư nói, “Vừa rồi đào được chút thảo dược muội muốn mang bán cho hiệu thuốc, lại nói, tỷ cũng sắp đi làm đồ đệ Vạn phu nhân, làm mấy bộ quần áo mới mới phải chứ”
“Đây có cái gì, sạch sẽ là tốt rồi.” Nàng không cho là đúng.
Có câu người đẹp vì lụa, với tính tình của nàng đây, không biết bị các đệ tử khác coi thế nào, Đỗ Hoàng Hoa ăn mặc quá quê mùa cũng không tốt lắm, không chừng sẽ bị người bắt nạt hoặc là cười trào, Đỗ Tiểu Ngư lúc này mới bắt đầu e ngại, trước kia có nàng ở bên cạnh không sợ có chuyện như vậy phát sinh, nhưng Đỗ Hoàng Hoa tính tình này mà ở một mình thì không biết sẽ như thế nào?
“Nghe Tiểu Ngư đi, đi đi. ” Triệu thị từ trong nhà đi ra ngoài, ” Ta vốn cũng nghĩ vậy, tuổi của con nên có nhiều quần áo mới, sao có thể có mỗi bộ lễ mừng năm mới kia được?”
Là đang nghĩ tới Đỗ Hoàng Hoa lập gia đình đây, nhưng mặc kệ thế nào, thì lúc này mục đích là như nhau, chính là cho Đỗ Hoàng Hoa quần áo mới, Đỗ Tiểu Ngư thấy đại tỷ nàng không còn lời nào để nói, cười cười lấy nấm từ trong giỏ trúc