Edit: Hắc Phượng Hoàng
Đỗ Tiểu Ngư đồng tình liếc mắt nhìn Đỗ Văn Uyên một cái, là một người nam nhân muốn chia sẻ gánh nặng trong nhà là chuyện thường tình, kết quả người nhà coi trọng nghiệp học của hắn hơn tất cả mọi thứ, thật là không biết nên giúp hắn như thế nào đây.
May mà Đỗ Hiển lại đây nói rằng đã tìm lão Bàng đến hỗ trợ rồi, dù sao mạ nhà bọn họ đã được nhổ rồi, mấy ngày trước đã muốn tới giúp, ông ngượng ngùng phiền toái người ta, hiện tại Khâu thị rất kỳ cục, ông không yên tâm để một mình Đỗ Hoàng Hoa ở ngoài ruộng.
Chuyện này cho dù đã giải quyết, nhưng trong đầu Đỗ Văn Uyên thật sự buồn bực.
Đỗ Tiểu Ngư vẫy tay với hắn, “Nhị ca, đến giúp muội nhặt lá cây ra đi, cái này phiền phức lắm, muội mỏi tay rồi.”
Phía trước là lấy cả hoa hòe và lá xuống, hiện tại phải nhặt lá đi.
Đỗ Hoàng Hoa chau mày, “Lát nữa ta làm cho, Nhị ca muội còn phải đọc sách đấy!”
Đỗ Tiểu Ngư không thuận theo, “Nhìn sách cái gì, mùi hoa này làm người thèm lắm, Nhị ca đang chờ ăn đây, nào có tâm tư đọc sách, cùng muội nhặt lá, cơm nước xong xuôi mới đọc sách được.”
Đỗ Hoàng Hoa xì cười, “Làm như ai cũng tham ăn như muội vậy? Thôi, các ngươi cùng nhau nhặt đi, dù sao mẹ và Ngô Đại nương nhất thời sẽ không đi ra.”
Nàng biết vừa rồi làm cho Đỗ Văn Uyên có chút mất hứng, làm cái thuận nước giong thuyền.
Đỗ Văn Uyên đi qua nhặt, hoa hòe thật nhiều, hai người nhặt một hồi lâu mới làm sạch sẽ, tiếp theo mang hoa hòe đi ngâm nước giếng rồi rửa vài lần, cuối cùng vớt ra cho ráo nước. Mắt thấy trời sắp tối, Đỗ Hoàng Hoa cầm cái giỏ nhỏ đi ra, bên trong trải một tầng dầy bột ngô, sau đó đặt hoa hòe ở bên trong nhào lộn, làm cho mỗi một đóa đều dính đầy bột mì, còn lấy chiếc đũa khuấy đều.
Đỗ Tiểu Ngư ghé vào bên cạnh bàn nhìn, “Còn bao lâu nữa mới xong?”
Nàng chưa từng được ăn loại này nên cảm thấy rất mới mẻ.
Đỗ Văn Uyên ở bên cạnh nhíu mi, không phải chưa từng ăn, cây hoa hòe này đã có mười năm rồi, chỉ cần mỗi lần nở hoa, Triệu thị sẽ nấu cơm cho hoa hòe cho bọn họ ăn, cho nên Đỗ Hoàng Hoa cũng được chân truyền.
“Còn phải cho lên nồi chưng nữa, chờ một chút.”
Đỗ Hoàng Hoa không để ý, thuận tay lấy một cái ống trúc bên cạnh bếp lò, “Cầm ăn đi, đậu vừa xào đấy, lót bụng trước.”
Là đậu tương xào, Đỗ Tiểu Ngư tiếp một hạt bỏ vào miệng, ừm, giòn tan, ăn rất ngon, “Nhị ca, huynh cũng ăn.”
Nàng cầm để vào tay Đỗ Văn Uyên.
Hai người ngồi ở cửa ăn đậu chờ cơm hoa hòe.
Qua một lát sau rốt cuộc cũng xong, Đỗ Hoàng Hoa hạ nồi, một mùi nồng đậm nghênh diện mà đến, tràn ngập toàn bộ phòng bếp, Đỗ Tiểu Ngư thiếu chút nữa chảy nước miếng ra ngoài, cầm chén lại cầm cái muôi, bận rộn bất diệc nhạc hồ, còn sai cả Đỗ Văn Uyên, “Nhị ca, mau gọi cha, mẹ, còn có Ngô Đại nương đi ra, ăn cơm thôi!”
Cơm hoa hòe bọc bột mì trở nên trắng bóng, bên trong bỏ thêm chút đường, ngọt ăn đặc biệt ngon.
Đỗ Tiểu Ngư ăn cả một cát lớn.
Ngô Đại nương nhìn cười không ngừng, “Ôi chao, Tiểu Ngư thân thể thật tốt, xem nó ăn được này!”
Mấy người đều cười, Triệu thị sờ đầu nàng, “Đứa nhỏ này ăn không ít khổ, nay cuối cùng có chút tinh thần.”
Đỗ Tiểu Ngư ngây ngô cười hì hì, giả bộ làm đứa trẻ con cho qua, chuyện trước kia nàng không muốn nhắc tới, cũng vì nàng còn chưa hiểu rõ người, ai biết có thể bị lộ hay không!
Ngày thứ hai, Đỗ Hoàng Hoa đi ra đồng, lão Bàng hảo hữu của Đỗ Hiển mang theo con lớn nhất đến cấy mạ giúp, cho nên Triệu thị ở nhà chuẩn bị một ít đồ ăn, đến lúc đó tiếp đón cảm tạ một chút, mà Đỗ Hiển đã bị thúc giục đi hỏi thăm chuyện Lưu phu tử, Đỗ Tiểu Ngư tuổi còn nhỏ không làm được chuyện gì nên Triệu thị sai nàng đi cùng.
Lưu phu tử ở phía tây nam thôn Bắc Đổng, tư thục được mở ngay trong viện nhà hắn, cách nhà Đỗ Tiểu Ngư đại khái có hai ba dặm.
Đỗ Hiển không biết nên hỏi thăm như thế nào, ông vốn chính là người thành thực, ngày thường nói không nhiều, chỉ dẫn Đỗ Tiểu Ngư đi lại ở phụ cận nhà Lưu phu tử, còn sợ bị gặp được, dù sao hỏi thăm chuyện nhà người khác cũng không tốt, vạn nhất bị Lưu phu tử biết sẽ không có ấn tượng tốt, không chừng sẽ bất lợi với Đỗ Văn Uyên.
Đỗ Tiểu Ngư thấy buồn cười, vị cha này xem như thành thật, chỉ vào một hộ nông gia phía trước cách đó không xa nói, “Cha, con khát nước, đi nơi đó xin miếng nước uống đi.”
May mắn là trong nhà nông hộ đó có người, một lão phụ bên ngoài phơi chăn, bên chân có đứa bé đang bi bô tập nói, đang đi dưới đất.
“Chuyện gì?”
Thấy cha con Đỗ Tiểu Ngư thò đầu nhìn, lão phụ bước lại đây.
“Đại Nương cháu muốn uống nước, có thể cho cháu một chút nước uống hay không?”
Đỗ Tiểu Ngư cười ngọt ngào với bà ta.
Người nông gia đa số là đơn thuần, lại thấy là đứa bé gái đáng yêu, lão phụ cười nói, “Nước trong nhà có nhiều mà, đến đây, tiến vào tiến vào, các ngươi là thôn cách vách à?”
Bà nghĩ là đến thăm người thân.
Đỗ Tiểu Ngư trả lời, “Không phải, chúng ta là tới xem Nhị ca cháu, huynh ấy học bài ở chỗ Lưu phu tử.”
Nàng không nói tên Đỗ Văn Uyên, bình thường người mặc dù không biết mặt, nhưng tên có lẽ quen tai, lúc nông nhàn thích tụ cùng một chỗ tán gẫu, không chừng chợt nghe qua.
“À!”
Lão phụ lộ ra biểu tình hâm mộ, “Nhị ca cháu là người đọc sách nha, Lưu phu tử ở chỗ chúng ta này có danh lắm đấy, nghe nói chỉ nhận hai mươi đệ tử, xem ra Nhị ca cháu là người thông minh!”
Lại ngẩng đầu nhìn Đỗ Hiển, “Là con ngươi hả? Mệnh tốt, tiểu tử nhà ta lớn lên cũng đưa tới chỗ Lưu phu tử học.”
Đỗ Hiển khiêm tốn nói, “Nó vận khí tốt, không hẳn là thông minh.”
Đỗ Tiểu Ngư ngồi xổm xuống đùa đứa bé kia, một bên hỏi, “Đại Nương, người có quen Lưu phu tử hay không?”
“Chúng ta chữ to không nhìn được một cái, sao có thể quen thuộc Lưu phu tử chứ, cũng chỉ là cùng mẹ hắn ta thỉnh thoảng nói một hai câu.”
Lão phụ từ trong phòng bưng tới hai chén nước, có chút ngượng ngùng, “Không có trà, các ngươi uống tạm đi.”
Đỗ Hiển vội cảm tạ, nhận lấy.
Đỗ Tiểu Ngư thấy ông lại không hỏi, đành phải nói, “Lưu phu tử buổi chiều gần đây luôn không dạy học, Nhị ca cháu luôn được về sớm, Đại Nương nói ông ấy tốt như