Edit: Hắc Phượng Hoàng
Đỗ Hoàng Hoa đến giờ Tuất mới trở về, trong phòng không đốt đèn, thấy trên giường có bóng người chậm rãi ngồi dậy, hai cánh tay đong đưa dao động, có thanh âm thở hồng hộc.
Nàng không hề hoang mang trước tiên châm đèn sáng rồi mới nói: “Muốn hù dọa ai, không chê oi bức khó chịu à.”
Đỗ Tiểu Ngư vạch chăn trên đầu ra, thở hổn hển, “Thật sự không thú vị, tỷ không chịu phối hợp gì cả,” Lại hỏi , “Vạn phu nhân nói cho tỷ biết à?”
“Sư phụ lúc này chắc chắn về phòng rồi, là Thanh Ngọc nói cho ta biết.” Đỗ Hoàng Hoa ngáp một cái, hoạt động xoay xoay cổ vài lần, “Là muội nói với sư phụ muốn ở lại à?”
“Đâu có, là Vạn phu nhân chủ động giữ muội, thấy tỷ thường ngày không được về nhà, để hai tỷ muội chúng ta trò chuyện thêm một chút.” Đỗ Tiểu Ngư chỉ trên bàn, “Bánh bao này đang còn nóng đấy, tỷ cầm lên nếm thử đi, đừng ăn nhiều quá, quá no.”
“Còn căn dặn ta cơ đấy.” Đỗ Hoàng Hoa nhẹ giọng cười, nhưng thấy dưới ánh nến, nhìn nó mắt ngọc mày ngài rất đáng yêu, không khỏi thầm than, mới trước đây nha đầu luôn trốn sau lưng, tối ngủ sợ tối, rốt cuộc lớn hơn một chút, bây giờ làm việc lưu loát quả quyết, mặc dù nàng không có trong nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến có cô muội muội này cạnh cha mẹ, trong lòng luôn an ổn.
Nàng cúi đầu cắn miếng bánh bao, miệng thơm ngọt ngào.
“Đúng rồi, hôm nay tại sao không nhìn thấy Dung tỷ với Ngũ sư tỷ của tỷ ạ?”
“Đi huyện Tề Đông mua vải rồi.”
Huyện Tề Đông, Đỗ Tiểu Ngư chao ôi một tiếng, nàng vẫn muốn đi nơi đó, nhưng không có cơ hội, Đỗ Văn Uyên hồi đó còn nói giúp nàng nghĩ biện pháp, sau này nhắc cũng không nhắc tới đủ thấy cũng quên hết rồi. Dung tỷ thật tốt số, được đi khắp nơi, nàng dùng sức đánh xuống gối, “Vậy khi nào tỷ được đi, nhất định nhớ mang theo muội nha”.
Đỗ Hoàng Hoa nói: “Mẹ Đại sư tỷ và ngũ sư tỷ là thị tì trước đây của sư phụ, muội coi ai cũng có thể tín nhiệm à? Ta chỉ là đến học một ít thêu thùa, sư phụ sao lại để ta nhúng tay những việc này.”
Thì ra hai người kia có bối cảnh, Đỗ Tiểu Ngư ngứa ngáy trong lòng, tuy Vạn lão gia cũng thường đến huyện Tề Đông, nhưng không thể mạo muội nhắc tới chuyện này với ông ta, với lại cha mẹ cũng sẽ không đồng ý, nàng tính toán một phen nói: “Vạn phu nhân còn có thị tì theo tới, thì ra cũng là nữ nhi nhà có tiền nha ~.”
“Sư phụ ung dung hào phóng, tất nhiên là đi ra từ gia đình giàu có,” Đỗ Hoàng Hoa lại lộ ra biểu tình kính ngưỡng quen thuộc kia, “Nghe nói nhà mẹ đẻ ở Tô Châu cũng là phú thương có danh tiếng.”
Vậy làm sao sẽ gả cho Vạn Bính Quang? Tô Châu cách huyện Phi Tiên rất xa, nàng trong lòng biết loại chuyện tư mật này Đỗ Hoàng Hoa nhất định sẽ không có hỏi, chỉ chờ nàng ăn xong bánh bao liền kéo lên giường nói chuyện phiếm, hỏi thăm Dung tỷ có bắt nạt người hay không, lại hỏi học được những thứ gì.
Hai tỷ muội rất lâu không nói chuyện như vậy, đàm luận đến nửa đêm mới tắt đèn nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau dùng điểm tâm ở Vạn gia xong, từ biệt mọi người đi về nhà.
Lại cách năm ngày, võ quán rốt cục xây dựng xong xuôi, tri huyện quả nhiên sai người đưa tới một cái bảng hiệu màu đỏ nâu thiếp vàng, trên viết bốn chữ lớn “Anh hùng đả hổ”, mạnh mẽ hữu lực, quả thực khí khái vạn ngàn.
Ai ngờ Lâm Tung lại treo cái biển này ở nội đường, bên ngoài trên cửa chính dán vào một tờ giấy đỏ lớn, ba chữ bằng mực “Chính Khí đường” không biết là do ai viết, chẳng hề có chút khí thế nào cả, để Đỗ Tiểu Ngư mở rộng tầm mắt, thầm nghĩ người này cuồng ngạo ghê, huyện chủ cũng không để vào mắt, quả nhiên không phải người thường.
Thôn dân dồn dập đến chúc, xét thấy nghĩa cử đả hổ trước đó của hắn, không tới nửa ngày đã thu được hai mươi mấy đồ đệ. Trừ phương diện này, triều đại cũng có khoa cử võ, nếu văn không được, như vậy nghiên cứu võ thuật cũng là một con đường sĩ đồ khác.
Đám người hối hả, nối liền không dứt tới cửa, Đỗ Tiểu Ngư rốt cục thấy được cái gì gọi là nhân khí, Lâm Tung trong tiếng chúc mừng đáp lại mọi người, cũng đã sớm chuẩn bị rượu nhạt, may mà sân trước sau đều rộng rãi, đầy đủ xếp đặt 50 bàn, gần như chứa đựng hơn nửa người trong thôn này.
Sau đó đương nhiên là ăn ngon uống ngọt rồi, cụng rượu chơi đùa, làm ầm ĩ đến trời tối đen mới tản đi.
Đỗ Tiểu Ngư ngại quá mức ồn ào đã sớm về nhà, vợ chồng Đỗ Hiển hỗ trợ thu dọn, đến rất muộn mới trở về.
Triệu thị vẫn còn thao thao bất tuyệt oán giận Đỗ Hiển, “Bạc còn thừa này chúng ta không thể nhận, hắn không cầm, ngày mai ông lại đi trả, chúng ta cầm trong lòng sẽ không yên ổn.”
Nói là bán thịt hổ đi xây dựng võ quán vẫn còn bạc, Đỗ Tiểu Ngư vểnh tai lên nghe.
“Lâm đại ca không cần thì có thể làm sao đây?” Đỗ Hiển vội biện giải, “Ta nhiều lần nhét cho hắn rồi, nhưng mỗi lần cũng không biết tại sao lại trở về trong tay mình, Lâm Đại Ca thoạt nhìn rất tức giận, nói chúng ta lề mề.”
“Vậy cũng không thể nhận, ta mặc kệ, ông lại đi trả cho ta”. Triệu thị cả giận nói.
Đỗ Hiển biết Lâm Tung nhất định sẽ không nhận, tình thế khó xử.
Đỗ Tiểu Ngư lúc này xen mồm nói: “Hay là đừng trả lại, mẹ nghĩ một chút mà xem, cho dù Lâm Đại Thúc hiện tại có võ quán có thể ở, nhưng ăn cơm thì không tiện, cứ để thúc ấy mỗi ngày tới nhà chúng ta ăn. Thúc ấy đến cùng một thân một mình, nhị ca lại là đại đệ tử, mẹ phân chia rõ ràng như vậy, chẳng phải để Lâm Đại Thúc cảm thấy xa lạ sao? Thúc ấy từ trước đến giờ thấy tay nghề của mẹ tốt, sau này vẫn thường đến ăn.”
Tuy Lâm Tung người này ẩn giấu bí mật, nhưng Đỗ Tiểu Ngư cảm thấy có hắn ở rất có cảm giác an toàn, đương nhiên không muốn xa lạ, sau này không chừng còn có chuyện muốn hắn hỗ trợ đấy.
“Đúng vậy” Đỗ Hiển nói tiếp: “Lâm Đại Ca còn thiếu vị nương tử, đến lúc đó để Ngô đại tỷ xem giúp, chờ hắn thành gia mới tính là an ổn nha ~.”
Triệu thị bị hai cha và con này nói một hồi, vẩy tay áo, “Tùy các ngươi, nhưng ta không cầm số bạc này đâu.”
Đỗ Hiển có chút do dự, nương tử tức giận hắn không dám cầm, Đỗ Tiểu Ngư đưa tay ra ,