Edit: Hắc Phượng Hoàng
Đợi thu hoạch cây bông xong đã qua hàn lộ, thời tiết cũng dần dần trở lạnh, sáng sớm ra ngoài phải khoác thêm kiện áo bông mỏng mới được.
Đỗ Tiểu Ngư nhìn cảnh tượng trong vườn hoa một mảnh khô héo, suy nghĩ hẳn nên kiếm một ít loại hoa cúc hay hoa mai chịu rét về trồng, như vậy một năm bốn mùa đều có hoa, nhìn tâm tình cũng tốt hơn.
Nghĩ là làm, nàng cõng cái sọt gọi Tiểu Lang đi vào núi.
Tiểu Lang bây giờ đã rất cao, không biết có phải do nguyên nhân có thịt ăn không, thoáng chốc thức dậy đã lớn đến bờ vai của nàng, hình thể cực kỳ khổng lồ, há miệng, hàm răng trắng toát, lại sắc bén, không thể không nói thật uy vũ, chỉ là khi gào lên rất đáng ghét, có lúc nửa đêm cũng kêu, vì thế không thể thiếu bị quở trách.
Nó chỉ ngoắt ngoắt cái đuôi ngây thơ nhìn ngươi.
Tên tiểu tử này đến cùng vẫn không nhận rõ gió thổi cỏ lay hay là chân chính nguy cơ ư?.
Trong núi giờ khắc này cũng là cảnh sắc héo tàn, chẳng qua có chút trái cây, tỷ như cây quýt, Đỗ Tiểu Ngư mới nhìn thấy nó rất kinh hỉ, kết quả khi hái xuống thưởng thức thì cả khuôn mặt đã thành mướp đắng. Xem ra “Quất sinh Hoài Nam là quất, sinh ở Hoài Bắc là hôi” đúng là không sai, cây quýt này vừa chua vừa chát, khó ăn phải chết, chẳng trách không có người hái.
Nàng vuốt miệng xuống lại tiếp tục mở đường, đang đến gần đỉnh núi khoảng ở giữa sườn núi phát hiện vài cây hoa cúc dại màu sắc khác nhau, đi tới đào ngay, thuận tiện hái chút thảo dược.
Lúc trở về nghe thấy trong sân có tiếng nói tiếng cười, thò đầu xem, thì ra là con dâu Ngô đại nương mang theo nhi tử trở về.
“Ngô đại nương” Nàng cao hứng chạy vội tới.
“Nhìn cả người đầy đất này.” Ngô đại nương vuốt đầu nàng cười, “Tiểu Ngư, nào, nhìn xem cháu nội ta này.” Lại chỉ đứa bé trong ngực con dâu, “Đây là Tiểu Ngư di di của con nha”
Đỗ Tiểu Ngư nghe vậy ngốc, cong miệng lên, “Sao cháu thành di rồi?” Nàng mới tám tuổi được không, bỗng bưng lại tăng lên một bối phận.
Người khác một trận cười to, “Không làm di, lẽ nào muốn làm thẩm? Phải đợi đến lúc lập gia đình đấy.”
Đỗ Tiểu Ngư mới ý thức tới tự mình ngốc, nàng vốn cùng thế hệ với vị con dâu kia, ngay lập tức đỏ mặt cầm tay sờ mò làn da đứa bé, dời đi chủ đề, “Thật mềm nha ~ thật xinh đẹp, đại tỷ, dung mạo rất giống tỷ đấy”.
Con dâu Ngô đại nương tên là Lâm Mỹ Chân, người rất thanh tú, con mắt thật to, miệng nhỏ nhỏ, cười rộ lên ngọt ngào, Đỗ Tiểu Ngư là lần đầu gặp nàng, nghĩ thầm chẳng trách Ngô đại nương thích như vậy, nhìn rất đáng yêu.
“Đúng vậy, may mà nó giống hệt mẹ, nếu giống cái mũi to của con ta thì toi , “Ngô đại nương một chỉ mình, “Nhìn ta một chút, nếu không hỏng cái mặt này rồi, oái, may mắn nha ~ , tiểu tử này đẹp trai.” Bà cầm cọ cái mũi cháu trai, khỏi nói cao hứng bao nhiêu.
Mọi người lại cười, Triệu thị lúc này nói: “Là trở lại bày tiệc đầy tháng hả, chắc mời không ít người đây, ngày mai ta tới giúp ngươi.”
“Không cần ta mở miệng cầu xin à.” Ngô đại nương cười nói: “Tính ra cũng phải ba mươi mấy bàn, sân nhà ta chắc không chứa được hết, đặt mấy bàn bên nhà các ngươi.”
“Cứ việc bày, ta bảo cha bọn trẻ dọn dẹp một chút.” Triệu thị vỗ vỗ vai Lâm Mỹ Chân, “Các ngươi vào phòng nói đi, trong sân lạnh, đừng để đứa bé bị lạnh, ngươi vừa ở cữ xong cũng cẩn thận chút.”
Mấy người sang nhà Ngô đại nương bàn bạc.
Nhiệm vụ làm ba mươi mấy bàn món ăn vẫn rất nặng, cho nên mấy hôm nay vợ chồng Đỗ Hiển chạy vào chạy ra, Bàng gia đương nhiên cũng hỗ trợ, Đỗ Tiểu Ngư chỉ phụ trách chuyện trong nhà, trong ruộng để Chung Đại Toàn chiếu khán, thỉnh thoảng chạy sang nhà Ngô đại nương trêu đùa Thổ Vượng.
Thổ Vượng chính là nhũ danh tiểu Tôn nhi, người ta thích lấy tên thô xấu để dễ nuôi sống.
Ngày hôm đó Triệu thị từ nhà Ngô đại nương trở lại, vào phòng cùng Đỗ Hiển, “Bàn ghế các nhà đều mượn xong rồi, đầu bếp cũng không tệ, không giống người tham những món lợi nhỏ.”
“Đúng vậy, xào món ăn cũng ăn thật ngon, đều trên nương tử rồi ” Đỗ Hiển cười cười đấm lưng cho bà, “Mấy hôm nay mệt không? Ngày mai chờ nhà bọn họ làm đầy tháng xong, bà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Triệu thị chỉ dưới ngăn tủ ngăn kéo thứ hai, “Đưa chiếc vòng bạc nhỏ kia đây, ta coi được không.”
“Sao lại không được.” Đỗ Hiển nói: “Ta chọn rất lâu đấy, trong mấy cái đây là đẹp nhất, bà thấy cũng sẽ thích, tại sao lại sợ nó không được?”
Triệu thị cười, “Đứa bé kia thực sự rất đáng yêu, sợ rằng vòng bạc không xứng với nó đây này. Cả ngày cười cười, không ầm ỹ chút nào, Ngô đại tỷ thật có phúc, cô con dâu kia nhìn cũng đáng yêu.” Lại xoay người dựa vào ngực Đỗ Hiển, thở dài, “Lúc nào Hoàng Hoa cũng sinh một đứa xinh đẹp như vậy thì tốt biết mấy”. Bà ngừng một chút, “Ngô đại tỷ nói, ngày mai tới có mấy nhà rất tốt, con cái đều có tiền đồ, bảo ta lưu ý một chút.”
Gần đây làm gì cũng xuôi buồm thuận gió, tâm tình bà vui mừng, đương nhiên là hiếm có dịu dàng.
Đỗ Hiển cảm thấy trong ngực mình mềm nhũn, hai tay liền ôm đến, “Vậy bà ngày mai nhìn kĩ vào, đứa nhỏ Hoàng Hoa này chịu không ít khổ sở, thế nào cũng phải chọn người tốt mới được.”
“Cái này còn cần ông nói sao?” Triệu thị giận dữ nói: “Ta đau lòng nhất nó.” Vừa nói ánh mắt cũng đỏ lên, “Mấy năm đi theo chúng ta chịu khổ~ , hồi đó Văn Uyên lại chưa hiểu chuyện, ta với ông phải bận rộn việc đồng áng, nó còn nhỏ đã phải vừa làm cơm vừa trông trẻ…”
“Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại,” Đỗ Hiển thấy khó được bầu không khí tốt cũng không muốn bị phá hư, “Bây giờ nó cũng được ước nguyện, đi theo Vạn phu nhân học thêu thùa, lần tới nó lại muốn cho Tiểu Ngư đọc sách bà cũng đồng ý thôi, đỡ nó phải thương tâm. Hoàng Hoa trước đây không biết hâm mộ Văn Uyên bao nhiêu, mỗi ngày trông mong đi tư thục nhìn nó, nhưng chúng ta hồi đó nào có tiền dư?.”
“Con gái đọc sách làm gì chứ, hai nha đầu nhà chúng ta thật là không giống người khác.” Triệu thị lắc đầu, “Nếu nó muốn mua quần áo xinh đẹp, hương phấn nào đó ta còn tình nguyện, còn những cái kia thì thôi đi, qua hai năm nữa nó cũng phải lập gia đình, ta cũng không