Hồ nước đào một tháng rốt cục thành hình, chiều rộng hai trượng, dài bốn trượng, tương đương với non nửa mẫu đất, không hề lớn, bởi vì Đỗ Tiểu Ngư cũng không định dùng cái này để kiếm tiền, chỉ muốn làm phong phú thêm bàn ăn nhà mình mà thôi.
Chẳng qua bây giờ còn không thể tháo nước vào, Chung Đại Toàn nói phải tưới phân trước, hồ nước cũng giống như ruộng ngoài đồng, bùn dưới đáy cũng phải bón phân lót, bước thứ hai là trước khi nuôi gì đó phải tiêu độc toàn diện, cái gọi là tiêu độc chính là dùng vôi trắng tung trong hồ nước, may là vật này rất đã có sớm, cho nên mua được rất dễ dàng.
Xử lý thỏa đáng mọi thứ, đợi thêm bảy tám ngày có thể nuôi cá ở bên trong, đến lúc đó ra sông thả lưới đánh cá xuống, ở đó có không it́ cá.
Thời gian trôi qua, dưa hấu đã được nhổ tỉa cấy ghép ra ngoài ruộng, đã mọc ra một hai mảnh lá non, mỗi ngày đi nhổ cỏ dại, tưới chút nước cũng mất không ít thời gian.
Bất tri bất giác đến trung tuần tháng hai, Đỗ Văn Uyên lại đến lúc nghỉ ngơi, chạng vạng thì trở về nhà.
Thấy Đỗ Tiểu Ngư đang cho trâu ăn thêm cỏ, hắn đi đến bên cạnh, chỉ vào cột gỗ ở chuồng bò, “Có xem không? Lớn hơn năm ngoái bao nhiêu?”
“Oái, quên rồi” Đỗ Tiểu Ngư kêu một tiếng, vội vàng đi đến cây cọc gỗ dừng lại, “Nhị ca, nhanh đo cho muội.” Nàng bận rộn đầu óc choáng váng, quên mất chuyện trắc lượng chiều cao người mình.
Đỗ Văn Uyên cầm lấy cọng cỏ kề trên đỉnh đầu nàng cẩn thận đo một cái, gật đầu nói: “Đúng là lớn lên không ít nha, nhìn này, đã có một hai tấc.”
Hai tấc tương đương với hơn sáu centimet, Đỗ Tiểu Ngư khoa tay nghĩ, ở tuổi của nàng lớn được như thế cũng được tính là không tệ, lúc này cao hứng lên, “Xem ra làm việc mới có lợi, lại thêm nửa năm sau ăn uống không tệ nên lớn nhanh nhỉ? ”
“Sau này càng lớn nhanh hơn, lúc ta mười tuổi mới bắt đầu cao nhanh hơn. ”
Hai người đang nói, trong sân lúc này có ba người đi tới, cùng là nam nhân, trong đó hai người Đỗ Tiểu Ngư biết mặt, một người là Đỗ Đường, một người là Đỗ Dực, người còn người khác kia là lão nhân, thoạt nhìn chắc tầm 50 tuổi, tóc hoa râm, lưng hơi còng, mặt chữ quốc.
“Tiểu tử thúi, nha đầu chết tiệt kia, nhìn thấy thúc công các ngươi đến đây còn chưa tới bái kiến hả?” Đỗ Đường quát lên.
Đỗ Tiểu Ngư cả kinh ánh mắt đều trừng lớn, người này là thúc công của họ ư, thúc công chẳng phải là thúc thúc của cha nàng? Hắn tới làm gì?
Đỗ Văn Uyên kéo nàng, tiến lên khom người thi lễ nói: “Bái kiến thúc công.”
Thúc công tên là Đỗ Sơn, dò xét hắn từ trên xuống dưới, đưa tay mò cái chòm râu không dài không ngắn, “Vài năm không gặp đúng là càng ngày càng xuất chúng, khó trách thái bà ngươi không nỡ.” Hắn nhìn quanh ngôi nhà bằng đất, “Thật sự là thiệt thòi cho các ngươi, những năm nay phải ở nơi này.”
“Cũng không thể coi là thiệt thòi”. Triệu thị nghe được thanh âm bèn đi ra ngoài, Đỗ Hiển đi theo phía sau.
“A, thúc thúc sao lại tới đây? Mời vào nhà ngồi.” Đỗ Hiển bận bịu đi đỡ nâng, “Không phải thúc thúc đi tới thôn Thuận ở cùng nữ nhi sao, sao hôm nay lại tới đây ? ”
Không chờ Đỗ Sơn trả lời, Đỗ Đường cười hai tiếng hì hì, Thúc thúc đến không phải vì ngươi sao, ngươi hẳn là hiểu được, thông minh một chút thì nên biết phải làm sao.”
Đỗ Sơn quay đầu lại gõ Đỗ Đường một cái, “Ngươi tiểu tử này đến bây giờ còn thích bắt nạt đại ca ngươi, ở trước mặt ta phải thu liễm một chút, mẹ ngươi nói như thế nào? Muốn huynh đệ các ngươi hòa thuận, sau này cùng giúp đỡ lẫn nhau ăn ở, ngươi quên hết rồi hả ?”
Triệu thị vừa nghe lời này, mặt trầm xuống như sắt đen, lạnh lùng nói: “Thúc thúc, nói ở cùng nhau gì cơ, chúng ta bị đuổi ra Đỗ gia từ lâu, lẽ nào lão gia ngài quên rồi ? ”
Đỗ Sơn không liếc nhìn bà, chỉ nói: “Ta hiển nhiên biết , cũng khuyên đại tẩu mấy lần , mấy năm trước cũng tới thăm , nhưng đại tẩu cố chấp như vậy , nguyên do trong đó mọi người đều biết rõ, cũng không trách đại tẩu. Chẳng qua những năm này, cái gì đúng cái gì sai đại tẩu cũng đã nhìn ra, ” Hắn nhìn về phía Đỗ Hiển , “Trong lòng mẹ ngươi vẫn yêu ngươi, bằng không cũng sẽ không gọi ta tới khuyên ngươi trở lại , chung quy là hai mẹ con , mẹ ngươi thật sự tuyệt tình đã sớm trừ khứ các ngươi ra khỏi gia phả đúng không? ”
Triệu thị tức sắc mặt trắng bệch , “Cái gì rõ ràng trong lòng ? Lẽ nào thúc thúc đến nay đều không biết được chân tướng sự việc sao? ”
Đỗ Hiển vội vàng nói: “Thúc thúc , ngươi nhắc tới những việc này làm gì, ta , ta không quay về , ngài phải đi nói ngay cho mẹ , cả nhà chúng ta sống rất tốt, không cần phải trở lại. ”
Đỗ Tiểu Ngư nghe cảm thấy rất kỳ quái , đây rõ ràng là đang kể chuyện nguyên do ngày xưa bị đuổi ra, thế nhưng cha nàng hình như không muốn nhắc tới.
Đỗ Sơn thở dài , “Hiển nhi à , ngươi từ nhỏ đã hiếu thuận , cũng là cần cù nhất nhà, làm sao bây giờ biến thành vô tình thế này, mẹ ngươi đã bị bệnh thành như vậy rồi, làm nhi tử chẳng lẽ không nên theo ở bên người sao? Văn Uyên lại là đại tôn tử mẫu thân ngươi đau lòng , hiện tại cũng là tú tài , người đi học đều trọng hiếu đạo , hiện tại hắn đi theo loại như ngươi không đi hiếu kính trưởng bối , như vậy cho dù sau này thi đậu cử nhân thậm chí tiến sĩ , với cái phẩm tính này , có thể làm quan tốt sao ? ”
Triệu thị gắt gao cắn môi, nhưng chẳng hề nói một câu, Đỗ Sơn rõ ràng không coi bà ra gì, toàn là ý khinh thị, chỉ nói chuyện với một mình Đỗ Hiển.
Đỗ Tiểu Ngư phát ra một tiếng thán phục thúc công này thật là nhân vật lợi hại, cổ nhân nặng nhất: coi trọng nhất hiếu nghĩa, nếu có cái danh tiếng xấu bất trung bất hiếu , ảnh hưởng rất trọng đại tới cả đời người.
Đỗ Hiển đương nhiên cũng đã hiểu , lớn tiếng nói: ” Là ta bất hiếu , mắc mớ gì đến Văn Uyên ? ”
“Sao không liên quan , hắn cũng là người của Đỗ gia ”
“Haiz, thúc thúc , ta sớm nói rồi , cả nhà bọn họ cứ dễ nóng tính vậy đấy , khuyên như thế nào cũng là vô dụng thôi ” Đỗ Đường nói: ” Hay là chúng ta đi thôi , uổng phí hết nước miếng làm gì ”
Đỗ Dực từ đầu tới đuôi đều âm thầm , không cho thấy thái độ về việc này .
Đỗ Sơn trừng mắt Đỗ Đường ,